BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 132

dưa, Vương gia không có làm sai chuyện gì.”.

Tiêu Lâm biết hắn nhớ tới chuyện kia, lập tức cũng không dám bắt buộc

hắn, chỉ phải nột nột nói,“Sau này, ngươi sẽ tốt thôi. Hiện tại, cứ đem thân
thể mình dưỡng hảo.”.

Hắn hận không thể quỳ gối bên ngoài cửa, nói một ngàn một vạn lần

thực xin lỗi, hận không thể làm cho thời gian lưu chuyển, tuyệt không làm
chuyện dâm loạn kia, nhưng mà giờ hắn chỉ có thể âm thầm nhẫn nại, đem
xin lỗi hối ý đều giấu ở trong lòng, chờ người nọ thấy rõ thiệt ý cùng thành
ý của hắn lần này.

“Thư Minh, ta thiếu ngươi cái gì, đều nói với ta. Cũng nguyện ngươi tái

tin tưởng ta một lần.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.