BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 137

Tiêu Lâm cuối đầu không nói, Lăng Thư Minh lẳng lặng chờ ở một bên,

cũng không thúc giục.

Sau một lúc lâu, nghe được Tiêu Lâm sâu kín hỏi một câu,“Thư Minh,

ngươi thế nhưng là không hận ta?”.

“Không hận.” Lăng Thư Minh đáp rõ ràng.

Tiêu Lâm cười khổ một tiếng,“Không hận, không hận. Cũng tốt, là ta

xứng đáng.”.

Hắn nhìn kỹ Thư Minh, từ khuôn mặt đến khóe miệng, một tấc một tấc

cũng không buông tha,“Thư Minh, ngươi theo ta cùng nhau táng con?”.

Lăng Thư Minh cuối cùng nhíu mày, Tiêu Lâm nhìn trong lòng căng

thẳng, quả nhiên, con là một cây châm đâm vào lòng hắn, tuyệt không thể.

“Vương gia cứ làm chủ. Ta….. Không muốn gặp.”.

Tiêu lâm gật gật đầu,“Tốt lắm. Ngươi muốn nói đều nói xong rồi, ta đều

nhớ kỹ. Ngươi mau quay về giường đi. Con ta mang về kinh thành, thỉnh
chỉ hoàng thượng phong hào, bài vị để vào từ đường. Ta không quấy rầy
ngươi nghỉ ngơi, ta gọi y quan đến xem ngươi. Ngươi cũng cần phải nghe
ta, điều dưỡng tốt lên rồi mới Lưu tướng quân. Chuyện đó, ta cũng sẽ thay
ngươi nói rõ ràng, ngươi không cần lo lắng. Ta nhất định giúp ngươi đem
mọi việc làm hảo, một chút bại lộ cũng không.”.

Lời hắn nói hợp tình hợp lí, cũng thỏa đáng, Lăng Thư Minh không có

lý do gì cự tuyệt, đáy lòng cũng mang theo chút tâm, liền gật đầu nói,“Làm
phiền Vương gia.”.

Dứt lời, trở lại giường ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.