BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 138

Tiêu Lâm không dám nhìn hắn, ra cửa phòng, liều chết chống đỡ ra tới

sân, một búng máu nôn ra, dính vào vạt áo.

Hắn không dự đoán được Thư Minh đột nhiên buông tay, ân oán không

nói, tình yêu không nói, ngay cả cốt nhục cũng không nói, nếu có một tia
yêu hận, nếu Thư Minh chất vấn hắn lúc trước vì cái gì, hắn cũng có thể lại
mặt dày theo hắn không buông tha, nhưng hôm nay, Lăng Thư Minh chính
là đã dựng lên một vách đá, hắn không thể nào dựa vào, không thể nào gắng
sức. Buộc hắn càng phải trốn xa hơn, cho nên chỉ có thể bức chính mình,
bức chính mình rời khỏi hắn, làm như vậy, ít nhất hắn còn biết Thư Minh ở
đâu.

“Ta yêu ngươi thiếu niên đắc ý, yêu ngươi tư chất bất phàm, còn yêu

ngươi phong thái mị nhân”…….. xác thực lúc đó hắn đã có tâm tư khó
nhịn, làm cho hắn đến nay đã yêu nam nhân, đáng tiếc nam nhân này chẳng
những không tin hắn yêu, còn muốn tuyệt tình.

Phía chân trời xẹt qua một cánh nhạn cô đơn chiếc bóng, cảnh Vương

gia nhìn ngây ngốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.