BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 157

Tiêu Lâm hắn, chưa từng thiệt tình đối đãi, không biết tình yêu là gì.

Nay, trong lòng hắn đã yêu thương một người, tình cảm càng thêm sâu
nặng, thế là, nhìn người này cùng mình từng có tình duyên, chính mình đã
lừa gạt, đùa giỡn người này, trong lòng thế nhưng lại dần dần dâng lên một
cỗ hối ý.

Đừng Hác từ đầu đến cuối không hề chất vấn hắn một câu.

Nhưng hắn biết, Đừng Hác chưa bao giờ quên chuyện cũ.

“Đừng Hác, ta Sở Dự, muốn nói với ngươi thực xin lỗi.”.

Đừng Hác đứng lên, không có quay đầu. Tay áo khẽ nhúc nhích, Sở Dự

chỉ nhìn thấy lưng hắn thẳng tắp.

“Nay, ta có người yêu, Đừng Hác, ngươi là bằng hữu thâm giao của ta.”.

Một câu, nhìn như hữu tình, kì thực nhẫn tâm.

Ý tứ của Sở Dự là người yêu của ta, ngươi không thể động, mà chúng ta,

chỉ có thể là bằng hữu. Hắn khẳng định Đừng Hác đã đem mọi chi tiết về
Lăng Thư Minh thăm dò, hắn không thể không đề phòng.

“Ha ha,” Đừng Hác cúi đầu cười một phen,“Thực xin lỗi là ngươi hối

hận sao? Ta cũng có chút hối hận!”.

Đúng, hối hận, Sở Dự này, chung quy không phải chính nhân, đến nay,

hắn thế nhưng còn không rõ ràng chính mình thực ra là đang làm gì.

Đừng Hác cả người như mất đi gánh nặng,“Ngươi không đáng giá làm

bằng hữu thâm giao.”.

Lưu lại một câu này, Đừng Hác liền nhào người vào trong bóng đêm,

trong tay Sở Dự, chỉ còn lại một bầu rượu. Hắn đưa lên còn muốn uống một
ngụm, đột nhiên phát hiện, bầu rượu này nhìn cực quen mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.