BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 158

Mượn ánh trăng nhìn thử, trên bình có một vòng chữ nhỏ ──“Thả vi thả

túy”.

Đây là vật cũ mình dùng lúc trước, nguyên tưởng rằng đã mất ở nơi nào,

nguyên lai là bị hắn lấy đi.

Sở Dự cười khổ,“Ta thực không đáng giá làm bằng hữu thâm giao của

ngươi.”.

“Ta là cái hỗn đản,” Hắn một ngụm uống cạn bình rượu,“Ta là đến hôm

nay mới biết được. Hại người hại mình, trước hại ngươi, hại ngươi nhiều
năm qua không thể tiêu tan, sau lại hại đến Thư Minh, hại hắn thương tâm
thương thân, hiện tại hại chính mình, tình lộ gian nan, không biết khi nào là
bờ.”.

Say rượu đứng dậy, Sở Dự liền có chút mệt mỏi. thời điểm rửa mặt,

thoáng nhìn đôi tay mình, nghĩ nghĩ, cầm lọ dược cao, thoáng điều chỉnh,
thẳng đến lại nhìn không ra nguyên dạng, thế này mới lấy bội kiếm, hướng
giáo trường đi.

Binh lính đều đang thao luyện, vài tướng quân sớm đã dẫn người đi tuần

tra, chỉ còn một mình Lăng Thư Minh.

Hắn đi qua, hành lễ nói,“Mạt tướng đến chậm.”.

Lăng Thư Minh nói,“Không ngại, đêm qua ngươi trực, ta thế nhưng còn

làm phiền ngươi.”.

Sở Dự vừa nghe liền hiểu, đây là chính mình đến chậm, có người thay

mình nói dối. Hắn nhìn binh lính đang thao luyện, hỏi,“Đại tướng quân có
hứng thú luyện hay không?”.

Lăng Thư Minh vẻ mặt kinh hỉ,“Cầu còn không được.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.