BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 16

“Nói, ngươi mỗi đêm đều rời khỏi trướng, là làm cái gì.”.

Lăng Thư Minh chợt nghe từ “rời khỏi trướng” quân nô một mình rời

khỏi trướng đại khái là đi mao xí, trong lòng biết nếu không nói rõ ràng,
liền có chuyện không hay.

“Ta…… Ta liền…… Khát nước, ta đến khỏa phòng uống nước.” Hắn

mở miệng gian nan giải thích.

Đã có người nói chuyện hắn buổi tối đi ra ngoài, như vậy liền nhận lỗi.

Hồ An cười lạnh “Uống nước? khỏa phòng mất một đấu nước.”.

Lăng Thư Minh trong lòng chợt lạnh, hung hăng nhìn Hồ An nói

“Không phải ta trộm.”.

Hồ An nắm tóc hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên, nói “Còn cãi lại?Ngươi

hẳn là Lăng Thư Minh? Lăng đại công tử, Lăng đại tướng quân. Ngươi nói
trong quân nô này, ai có năng lực lớn như vậy, có thể thần không biết quỷ
không hay nửa đêm lẻn vào khỏa phòng ăn cắp?”.

Lăng Thư Minh á khẩu không trả lời được, lăng lăng nhìn Hồ An, đáy

mắt một mảnh tro tàn. Cả nhóm quân nô đều tránh ra xa, giống như đang né
tránh ôn dịch. Cơn họa này, không thể tránh khỏi.

Hắn nhìn cây roi trên tay phải Hồ An, lộ vẻ sầu thảm.

Hồ An kháp trụ cổ hắn, giữ chặt hắn lại “Trói thượng!”.

Hai cái tiểu tốt tuân lệnh, buộc hai tay của hắn, cột ở trên cây. Lăng Thư

Minh chân không chạm đất, sức nặng toàn thân đều tập trung nơi cổ tay,
không lâu sau, hai tay đã bầm tím.

Trên người hắn có một cái áo giáp chống lạnh, Hồ An giương đầu nhìn,

tiểu tốt hiểu ý liền cởi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.