BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 216

Lăng Thư Minh không chút nghĩ ngợi liền thay đổi quần áo theo Đừng

Hác rời đi. Bởi vì trừ bỏ tin tưởng, hắn không có lựa chọn nào khác. Cho dù
đại quân thảo phạt, cũng không phải một hai ngày có thể cứu Cảnh vương
ra, mà hắn lòng nóng như lửa đốt, xác thực một khắc cũng không thể chờ.

Ngày ấy hắn khôi phục công lực, bức Cảnh vương cùng hắn đoạn tuyệt

tình nghĩa, hắn cũng chặt đứt đường lui cho mình, bức bách chính mình
không suy nghĩ khúc mắc tình yêu đó. Hắn cùng chính mình nói, lúc trước
khi động tâm, bất quá khi đó Cảnh vương chỉ là hư tình giả ý làm bộ làm
tịch. Nhưng sau chuyện đó, Cảnh Vương gia tình thâm dứt khoát, khi đó
gây nên mọi chuyện, đúng là nhất thời hồ đồ chưa từng cảm thấy ái náy,
làm cho hai người tâm thần câu thương.

Mà hắn, khi đoán được Sở Dự là Cảnh vương, cư nhiên không phải căm

hận phiền chán, mà là giống như có một tia vui sướng. Do nhớ rõ lúc hắn
cùng Sở Dự đối ẩm, trong lúc Sở Dự nhìn quanh liền làm cho hắn nhớ tới
một người, kìm lòng không đậu nói ánh mắt Sở Dự thế nhưng lại giống
người khác.

Người nào thì Lăng Thư Minh không nói rõ, nhưng hắn tự mình biết,

hắn nói là Tiêu Lâm.

Rõ ràng người nọ luôn ở trong lòng hắn, cho dù làm như không thấy,

nhưng là vẫn như cũ để ở trong lòng.

Hôm nay, Tiêu Lâm bị bắt, những chuyện trước sau liền mãnh liệt tới,

bao phủ lấy hắn. Trong đầu hắn hiện lên từng chuyện từng chuyện đều là
Tiêu Lâm tràn đầy xin lỗi cùng tình ý nồng đậm, còn có thật sâu che chở.[
ARAMS: ta tự sát, thật giống Quỳnh Dao, mẹ nó, ác linh lui ra, cho ta hồi
phục bình thường! Thật sâu che chở, ta nghĩ không được từ khác. Ngượng
ngùng quấy rầy cảm xúc quí vị.].

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.