Nếu nói trước kia là vì phong tư tài hoa mà khom lưng, nay chính là vì
thâm tình cố chấp của hắn.
Mạo hiểm xâm nhập hang hổ, Tiêu Lâm đáng giá.
Chờ gặp được Tiêu Lâm, hắn cơ hồ quản không được hai mắt của mình,
sợ làm hỏng đại sự, đành phải cúi thấp đầu che dấu. Nghe hắn cùng Đừng
Hác đối thội, đối bọn họ chuyện cũ cũng đoán được bảy tám phần, cũng
không giận Tiêu Lâm đa tình, mà là khâm phục hắn dám làm dám chịu. Đặc
biệt câu hắn nói, Lăng Thư Minh càng có thể xác định Tiêu Lâm cuối cùng
đã hiểu tình là gì, cũng không còn khúc mắc.
Hiện tại hắn còn sợ chính mình hiểu lầm, ba ba giải thích một phen,khóe
miệng Lăng Thư Minh không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt. Hắn hướng
phía sau nhích lại gần, Tiêu Lâm thụ sủng nhược kinh liền vội vàng lại ôm
sát vài phần, chỉ nghe hắn ôn nhu hỏi.
“Trên người còn đau không? Ma Tát Đức có hay không đối với ngươi
dụng hình?”.
Lăng Thư Minh nhìn không thấy khuôn mặt Tiêu Lâm đang kích động
đỏ bừng, liên tục đáp,“Không đau không đau, Ma Tát Đức mấy chiêu đều là
xiếc dọa người.”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, Tiêu Lâm hô hấp bị
kiềm hãm, cơ hồ nghĩ đến chính mình đang ảo giác thấy tình nhân tươi
cười.
Khổ tẫn cam lai, Tiêu Lâm đáy mắt đều ướt.
Thua mà thắng, đúng là trong họa có phúc.
Trở lại doanh trại, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiêu Lâm
cảm thấy dọa người, nói vài câu, liền lấy cớ nghỉ ngơi đuổi mọi người đi.