“Thật là xiếc hù người, cũng không nặng.”.
Tiêu Lâm lấy lòng nói,“Cũng chính là ngón tay khó coi một chút.” Thư
Minh không để ý tới hắn, trên tay động tác cũng rất ôn nhu. Nhẹ nhàng cầm
lấy, hòa thuốc bột vào trong nước, một chút một chút khuấy điều, rồi mới
dùng băng gạc cẩn thận băng kĩ, rồi nhẹ nhàng buông. Vừa nhấc mắt, đối
diện là con ngươi mênh mông của Tiêu Lâm, muốn nói cái gì, cuối cùng thở
dài.
Tiêu Lâm nhẹ nhàng hỏi,“Ngươi tha thứ ta sao?” Lại bổ sung một
câu,“Ta thiệt tình muốn cùng ngươi cùng một chỗ.”.