Thanh âm thống khổ, Lăng Thư Minh nghe hắn nói xong, trong bụng chỉ
thấy tích tụ một cỗ khí, thật khó chịu. Đem hắn từ trong lòng ra, Cảnh
Vương gia cuống quít cúi đầu, nhưng Lăng Thư Minh vẫn là thấy khóe mắt
hắn nước mắt không kịp biến mất. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi, thở
dài,“Ngươi thật xấu tính. Nay còn học được khóc.”.
Tiêu Lâm phát giác Lăng Thư Minh ngữ khí khác thường, ẩn ẩn có chút
hy vọng nhưng là không dám xác nhận, sợ hãi nhìn hắn, muốn từ vẻ mặt
của hắn nhìn ra chút bất đồng.
Lăng Thư Minh đã có chút buồn bực, thầm nghĩ, không lẽ muốn ta nói
rõ ràng a? Âm thầm oán Cảnh vương, đều nói ngươi tâm tư tinh xảo đặc
sắc, giờ ta mới biết, chính là ngu ngốc.
Chuyện thế gian vốn là như thế, cái gọi là [trong nhà chưa rỏ, ngoài ngõ
đã tường]. Tiêu Lâm tự biết nghiệp chướng nặng nề, lâu nay đều bị tuyệt
vọng quấn lấy, cứ thế mà càng ngày càng tự ti, làm sao còn dám lớn mật
phỏng đoán?
Hắn một bộ biểu tình vừa tha thiết vừa khiếp đảm, cuối cùng làm cho
Lăng Thư Minh mềm lòng, thở dài nói,“Chuyện trước kia, ta không trách
ngươi.”.
Tiêu Lâm ngây người, rất lâu mới hiểu được, vừa muốn cao hứng, đột
nhiên nhíu mi lại, thật cẩn thận hỏi,“Ngươi không trách ta, có nghĩa là
ngươi không có đáp úng?” Gặp Thư Minh vẻ mặt không có đổi, lại bỏ thêm
một câu,“Theo ta cùng một chỗ, ngươi có đáp ứng không?”.
Lăng Thư Minh cuối cùng đỏ mặt, bỏ Tiêu Lâm ra đi đến bên cửa sổ,
mở cửa sổ ra
“Ta đáp ứng ngươi.”.