Đêm nay, không ánh trăng, cũng không gió, bên ngoài tối đen một
mảnh.
Lăng Thư Minh nghe thấy phía sau Tiêu Lâm xuống giường, từng bước
một tới gần hắn, mỗi một bước đều giống như dẫm nát tâm hắn, hắn ngừng
hô hấp, thẳng đến khi bị kéo vào trong một khuôn ngực dày rộng. Hơi thở
Tiêu Lâm truyền tới, Lăng Thư Minh thể xác và tinh thần như say rượu, cỗ
hương hoa mai quen thuộc, hắn nhớ rõ khi động tâm luôn bị cổ hương vị
này tra tấn.
Người nọ ở bên tai sâu kín thở dài,“Bỏ qua gian nan như cả một đời khổ,
cuối cùng hết khổ, Thư Minh, ngày sau ta Tiêu Lâm kính ngươi, yêu ngươi,
thiệt tình đối đãi ngươi, quyết định cuộc đời này sẽ không cô phụ ngươi.”.
Hai cơ thể tiếp xúc, hai người cũng không ngăn run rẩy, đều muốn nhớ
đến lần đầu tiên hôn môi, trong vương phủ. Thiếu niên đơn thuần, cảnh
vương phong lưu, rõ ràng một khắc kia, hai người đều là động tâm không
thôi, tại sao liền bõ lở?
Tiêu Lâm ôm hắn càng lâu càng chặt, giống như trân bảo mà ôm vào
trong ngực, tràn ngập trong lòng đều là hắn, thế là càng thêm ôn nhu hôn
xuống, đuôi lông mày khóe mắt đều hôn, e sợ bỏ thừa một tất nào.
Từ trong mắt Thư Minh rõ ràng có một cỗ thâm tình, Tiêu Lâm nhìn
ngây người, nguyên lai lưỡng tình tương duyệt, tốt đẹp như thế.
Lời lẽ rốt cuộc cũng không thể nói hết được nhu tình mật ý này, khát
vọng nhau càng nhiều. Thư Minh đưa tay thâm nhập vào vạt áo Tiêu Lâm,
ở bên hông hắn khẽ vuốt.
Tiêu Lâm mỉm cười hôn lên cổ hắn, cảm giác tê dại ở đầu lưỡi lan thẳng
tới chi bách hải, hắn cổ họng khẽ nhúc nhích, một tiếng rên rỉ xuất ra, Tiêu
Lâm càng ra sức liếm, liếm thật mạnh trên hầu kết hấp dẫn khéo léo của
hắn, ở trên cổ của hắn lưu lại hồng ngân ái muội.