“Vương gia, Vương gia?” Lăng Thư Minh vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn, nhẹ
giọng kêu.
Sao lại không tỉnh? Lăng Thư Minh hoảng, vội vàng đi bắt mạch của
hắn.
“Ngươi sao lại không gọi tên của ta?” Tiêu Lâm ngay lúc hắn nắm lấy
tay liền quyệt miệng mở mắt, cầm tay của Lăng Thư Minh hỏi.
“Nguyên lai là giả bộ ngủ!” Lăng Thư Minh cười nói,“Sao lại không ăn
điểm tâm?” Thấy hắn vẫn là tức giận nhìn mình, đành phải gọi hắn một
tiếng,“Tiêu Lâm.”.
Cảnh Vương gia lập tức mặt mày hớn hở,“Ta chờ ngươi trở về cùng
nhau ăn, kết quả đại tướng quân công việc bề bộn, chạy đến giáo trường
đến giờ mới quay lại. Đại tướng quân có rảnh bồi bổn vương ăn cơm trưa
không?”.
Lăng Thư Minh miễn cưỡng cười nói,“Ta đi gọi người mang cơm trưa
lại đây. Ngươi thân mình còn đau không?”.
Tiêu Lâm thở dài nói,“Rõ ràng những lời này hẳn là ta hỏi ngươi.”.
Biết hắn trêu ghẹo, Lăng Thư Minh trừng mắt liếc hắn một cái,“Ta
không đau, Cảnh Vương gia có phải là cả người đau nhức không chịu nổi
không?”.
Tiêu Lâm làm biểu tình khoa trương,“Nga? Thư Minh một chút cũng
không đau?”.
Cuối cùng khiến Thư Minh lại đỏ mặt, nột nột không biết nói cái gì mới
tốt.“Không đau là tốt rồi, sau này mỗi lần ta đều luyến tiếc ngươi đau.” Hắn
ở trên mặt Thư Minh hôn trộm một cái, thân thể lười nhác ngồi dậy.