BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 272

Lăng Thư Minh ý thức được mới vừa rồi thất thố, xấu hổ muốn rời khỏi

lòng Tiêu Lâm.

“Làm gì a?” Tiêu Lâm ôm hắn không buông tay, chóp mũi chạm vào

chóp mũi hắn nói “Có chết ta cũng không nghĩ buông ngươi ra.”.

Lại hôn Lăng Thư Minh một ngụm, đẩy cửa sổ, cùng hắn nhìn hoa thiên

bảo trong viện.

“Hoa này chuyển vào kinh thành, còn có thể sống sao?”.

Tiêu Lâm nói “Ta đã hỏi qua hoa tượng nổi danh, hắn nói có thể sống.”.

Kể từ đó, liền như con của chúng ta đang ở bên ta, Thư Minh cũng hiểu

được ý tứ của hắn, hỏi “Hoàng Thượng thật sự cho con quay về tông
miếu?”.

Tiêu Lâm hừ một tiếng,“Con ta, bằng cái gì không thể thiên nhập tông

miếu?”.

Tiêu Lâm lại nói “Ngươi yên tâm, ta muốn lão hòa thượng kia mang con

trở về, sẽ không sơ xuất. Đến lúc đó chúng ta ra khỏi thành ba mươi dặm
đón con trở về. Ngươi chớ trách ta, khi đó ta chỉ muốn con cách chúng ta
gần chút.”.

Thư Minh hốc mắt nóng lên,“Ngươi trong miệng chớ trách chớ trách

không ngừng, ta nghe thật khó chịu.”.

Tiêu Lâm cười nói,“Hảo, hảo, ta sẽ không nói. Sau này chúng ta tâm đều

vui vẻ.”.

Lại hỏi “Nho kia ăn ngon không? Nói là từ nước nào tiến cống đến,

hoàng huynh thưởng cho ngươi, ta một ngụm chưa ăn, đều uy ngươi.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.