Lăng Thư Minh nhu nhu lỗ tai ngồi dậy, Tiêu Lâm thầm nghĩ hỏng rồi,
vội vàng bồi tội “Ta nói lớn quá sao?”.
Lăng Thư Minh nghiêng đầu cười,“Ta cũng không biết ngươi làm gì gào
to như vậy.”.
Tiêu Lâm cười hì hì trả lời,“Hôm qua ngươi nói ngươi không biết ta là
đồ ngốc, ngươi còn không biết nhiều thứ của ta đâu, bảo đảm ngươi sẽ
không bao giờ phiền chán ta.”.
Lăng Thư Minh đứng lên đi một vòng,“Ta đã nhiều ngày mệt rã rời,
buồn ngủ cũng giống như bị chụp thuốc mê a.”.
Tiêu Lâm ôm hắn, hỏi “Trừ bỏ muốn ngũ, còn có chỗ nào không thoải
mái?”.
Hắn sóng mắt chuyển động, tình ý như nước, Lăng Thư Minh trong lòng
vừa động, lấy tay vuốt ve khuôn mặt hắn. Hai người càng ngày càng gần,
hơi thở ấm áp của Tiêu Lâm đều phun trên mặt hắn, cảm giác tê dại.
Thư Minh không tự chủ được hôn qua, nhắm mắt, hưởng thụ cánh hoa
mềm mại mà non mịn.
Mùi hương lạ lùng trên người Tiêu Lâm bao phủ hắn, mê hoặc hắn, hắn
cả người dần dần phát nhiệt, chân liền có chút như nhũn ra, hướng Tiêu
Lâm ngã vào. Tiêu Lâm ôm chặt hắn, tựa vào bệ cửa sổ, ánh mặt trời xuyên
thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Thư Minh, trên mặt một mảnh xuân
tình, so với ngày xưa lại động lòng người vài phần.
Đáng tiếc…… Không có thể ăn…… Thái y nói, lúc này thai nhi cũng
không ổn, nghiêm cấm chuyện phòng the.
“Thư Minh……” Tiêu lâm dùng hoàn toàn lực mới có thể đưa môi mình
thoát khỏi môi Thư Minh,“Khụ, lễ phục đã được mang tới.”.