hắn!? Hắn cắn chặt răng, giãy dụa đứng lên……
“Chi nha” Một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Quản gia không có dự đoán được Lăng Thư Minh đã tỉnh, nhìn thấy một
đôi mắt đầy chi trích đầy liệt hỏa, ánh mắt phẫn nộ, liền hạ mi nói,“Lăng
công tử, Vương gia thỉnh đại phu, tới xem thương cho người.”.
Quả nhiên là hắn! Thế nhưng ngay cả mặt mũi cũng không lộ, Lăng Thư
Minh trong lòng cười lạnh, khá lắm Cảnh vương gia phong lưu không kiềm
chế được. Hắn liền gọi người đến xem, phía sau có thương, không thể
không quản, huống hồ sau này còn một trận đại chiến, hắn phải dùng toàn
lực ứng phó.
“Giải dược của ta đâu?” Hắn trầm thanh quát hỏi, quản gia sửng sốt,
giống như chưa từng dự đoán được thiếu niên lại có vẻ mặt hung thần át sát.
“Lăng công tử, vẫn là để cho đại phu xem thương của ngài.” Giải dược ở
trên tay vương gia, hắn không làm chủ được.
“Giải dược là không chịu cho ta?” Lăng Thư Minh hỏi ngược lại, cũng
không chờ quản gia trả lời, liền nằm lên giường nói,“Ngươi đi ra ngoài, chỉ
chừa một mình đại phu.”.
Quản gia tuân mệnh, dặn dò đại phu, liền đi ra ngoài.
Lăng Thư Minh nằm ở trên giường, giống như đã chết.
Đại phu này là người của Cảnh vương phủ, xem qua nhiều thương thế,
tay chân lanh lẹ nhẹ nhàng, không lâu, liền vệ sinh xong miệng vết thương
của Lăng Thư Minh.
“Công tử nghỉ ngơi nên ăn nhẹ, không bảy ngày liền khỏi.”.