Tiêu Lâm đang ở đại sảnh, quản gia bồi bên cạnh hắn. Hắn tinh tế hỏi
đại phu tình huống của Lăng Thư Minh, từ mạch án đến thương thế, đều
nhất nhất hỏi, toàn diện vô mĩ, đại phu cũng đáp cẩn thận.
Nghe được đại phu nói chỉ có thương vụn vặt, hắn cau mày căng thẳng,
thầm mắng chính mình càn rỡ, lần đầu của Thư Minh, chính mình lại một
chút cũng không thương hương tiếc ngọc.
Chính là, có người chạy vội đến báo tin.
Nghe được Lăng Thư Minh xông ra phủ, Tiêu Lâm tự mình dẫn theo
người đi.
“Có động thủ không?” Hắn quát hỏi nói.
Tiểu tốt kia nói,“Hắn động thủtrước, đá bị thương vài huynh đệ của
chúng ta!”.
Tiêu Lâm trừng mắt, mắng,“Ai hỏi các ngươi, các ngươi có cùng hắn
động thủ không? Hắn có bị thương không”.
Tiểu tốt sửng sốt, thế này mới hiểu ý của vương gia, liền biết người kia
không thể động, vội vàng nói,“Không có, không có, chúng ta ai cũng không
chạm vào một góc áo của Lăng công tử.”.
Tiêu Lâm thế này mới an tâm, cước bộ càng thêm nóng nảy. Nhưng liền
thả chậm lại, Thư Minh chạy trốn bóng dáng cũng không thấy, muốn tìm
cũng không thể.
Ai, hắn hối hận muốn chết. Sớm biết Thư Minh sẽ bỏ chạy, hắn, lại để
cho Thư Minh chạy. Lần chạy này, thế nhưng lại phá hỏng đường đi, lần sau
gặp, muốn trấn an giải thích, chỉ sợ cũng sẽ không nghe.