BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 87

Hắn biết chuyện này chính mình làm không đúng, có thể nói là ti bỉ,

nhưng hối hận thì đã muộn, làm cũng làm, sầu phải chết, không biết vãn hồi
như thế nào.

Tiêu Lâm trở lại viện Thư Minh ở, muốn nhìn một chút xem Thư Minh

có lưu lại thư hay gì không. Thật ra có đôi câu vài lời cũng tốt. Không ngờ
đẩy cửa ra, phòng bừa bãi. Chuôi kiếm ngọc hắn yêu thích không nỡ buông
tay tan thành mấy khối, màn cũng kéo uốn lượn ở bên giường.

Tiêu Lâm âm thầm táp lưỡi, tưởng tượng không ra thiếu niên ôn nhu kia

giận đến bộ dạng gì, mới có thể nổi giận như vậy, thầm nghĩ cái này thực tệ.
Hắn lúc này cuối cùng cũng nghĩ đến, chính mình đối lăng thư minh cùng
người khác bất đồng, Cảnh vương hắn khi nào lại nghỉ đến hậu quả như
thế? Nghĩ như thế, trong lòng lại có chút không thông, cư nhiên lại mang
một tội danh. Hắn hung hăng liếc mắt một cái đảo qua, hận không thể ở trên
người quản gia làm thủng hai lỗ.

“Ngươi làm hảo kém, kê đơn vô dụng!”.

Phù xuân dược tính kỳ lạ, nếu vô nam tử ái ân, lấy tinh khí giải dược

tính, thuốc Đông y người tất nhiên hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Lâm trước muốn quản gia kê thuốc để hoàn thành tâm nguyện của

chính mình, hiện tại liền cảm thấy quản gia là đầu sỏ gây nên mọi chuyện!
đá một cước đi qua.

Quản gia cho hắn đá môt cái lăn vài vòng, ai yêu ai yêu muốn vương gia

bớt giận.

Tiêu Lâm tay áo vung, hầm hừ tiêu sái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.