BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 89

Bên ngoài điện cũng truyền đến tiếng quát, trước mắt thanh quang chợt

lóe, Lăng Thư Minh mang theo một thanh huyết kiếm, hiên liệt đứng ngoài
cửa, phía sau hắn là vài trăm binh sĩ.

Tiêu Lâm tìm hắn mấy ngày, lại biến mất không tìm thấy bóng dáng, giờ

phút này thấy hắn nhung trang trong người, diện mạo hiên ngang, trong
lòng vui vẻ…… Ân? Không đúng, Lăng Thư Minh sao lại vào cung? Còn
mang theo binh? Tiêu Lâm lui về sau từng bước,.

“Nghĩa phụ ta hắn xảy ra chuyện gì?!” Lăng Thư Minh lại quát hỏi một

tiếng, hắn vừa rồi nghe được một câu “Đền tội “, kinh hồn phi phách tán,
trong lòng ngực như có vạn xà gặm nhắm,“Nghĩa phụ ta xảy ra chuyện gì?”
Hắn lại hỏi một lần, đã dẫn theo khóc âm.

Tiêu Lâm quát,“Lăng Thư Minh, Lăng Huyền Tế đã bị ta giảo sát, ngươi

tới cứu giá, mau ra ngoài điện trấn thủ!”.

Hắn sợ Lăng Thư Minh tiến đến là không có hảo ý, nay thắng bại đã

định, hắn không thể để Thư Minh cũng bị liên lụy, muốn tạo cho Thư Minh
lối thoát!

Lăng Thư Minh cũng không thèm nhìn tới hắn, đột nhiên, hắn hai mắt

nhất ngưng, kiếm trong tay liền ném tới, hướng Tiêu Diễn đâm tới. Tiêu
Lâm hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi một chưởng đánh ra, vào vai trái
Lăng Thư Minh.

“A!” đao trong tay áo của tiểu Lý Tử rơi xuống mặt đất, không thể tin

nhìn Lăng Thư Minh, lại nhìn kiếm đang xuyên thấu trong ngực
mình,“Ngươi….. Ngươi vì sao giết…… Ta?”.

Một chưởng kia của Tiêu Lâm cơ hồ dùng toàn lực, Lăng Thư Minh quỳ

rạp xuống đất, nôn ra vài ngụm máu tươi, hắn ổn định lại khí huyết đang
cuồn cuộn, lạnh nhạt nói,“Loạn thần tặc tử, phải tru chi.”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.