50. Lọ đựng muối và hạt tiêu 100 nghìn đôla
Khi tôi mười hai và chị tôi mười bốn tuổi, gia đình tôi tới thăm Disney
World ở Orlando. Cha mẹ thấy chúng tôi đã đủ lớn để có thể tự đi chơi
quanh công viên mà không cần phải có sự giám sát. Thời đó chưa có điện
thoại di động, nên bố mẹ dặn chúng tôi phải cẩn thận, chọn một nơi để gặp
lại nhau sau chín mươi phút, rồi để chúng tôi tự đi chơi.
Hãy nghĩ về sự vui sướng đó. Chúng tôi đang ở nơi huyền diệu nhất có
thể tưởng tượng được ở trên đời và lại được tự do để tự khám phá. Chúng
tôi rất biết ơn cha mẹ đã đưa chúng tôi tới đây và cũng để chứng tỏ mình đã
đủ khôn lớn, chúng tôi quyết định lấy tiền tiêu vặt của mình để mua tặng
cha mẹ một món quà cám ơn.
Chúng tôi vào một cửa hàng và tìm thấy món quà hoàn hảo: một bộ đồ
đựng muối và hạt tiêu bằng sứ có hai chú gấu vắt vẻo trên cây, mỗi chú cầm
một chiếc lọ. Chúng tôi trả mười đôla cho món quà, ra khỏi của hàng, và
rảo bước dọc Main Street để tìm kiếm điểm chơi kế tiếp.
Tôi cầm món quà, và trong một khoảnh khắc khủng khiếp, nó trượt khỏi
tay tôi, rơi xuống đất, vỡ tan. Chị tôi và tôi, cả hai đều đứng khóc.
Một người lớn tuổi lúc đó chứng kiến những gì vừa xảy ra, bà tới chỗ
chúng tôi. “Hãy mang nó lại cửa hàng.” - bà nói. - “Cô chắc chắn là họ sẽ
đưa cho các cháu một bộ mới.”
“Cháu không thể làm như vậy.” - tôi nói. - “Ðó là lỗi của cháu. Cháu đã
đánh rơi nó. Vậy thì làm sao cửa hàng lại phải đưa cho chúng cháu một bộ
mới?”
“Cứ thử xem.” - bà nói. – “Cháu đâu biết được.”
Vậy là chúng tôi quay lại cửa hàng... và chúng tôi đã không nói dối.
Chúng tôi giải thích những gì vừa xảy ra. Mấy nhân viên bán hàng lắng
nghe câu chuyện, mỉm cười với chúng tôi... và bảo chúng tôi có thể có một