và những đoạn video. Nhưng Diane bảo, cái cốt yếu là phải nói với các con
theo cách thức rất riêng, đặc trưng cho liên kết giữa tôi với chúng. Và tôi
suy nghĩ rất nhiều về điều này. Tôi quyết định sẽ nói với mỗi con những
điều như: “Ba yêu cách con lật đầu ra phía sau khi con cười.” Tôi sẽ cho
chúng những thứ rất đặc trưng để chúng có thể thấu hiểu.
Và bác sĩ Reiss, người tư vấn của Jai và tôi, đã giúp tôi tìm cách sao cho
không bị nản chí với việc chụp quét ung thư thường kỳ, để có thể hoàn toàn
chú tâm cho gia đình, với một trái tim cởi mở và một thái độ thật tích cực.
Tôi thường vẫn nghi ngờ hiệu quả của công việc tư vấn. Nhưng nay, với
lưng dựa vào tường, tôi đã thấy nó vô cùng hữu ích. Tôi muốn có thể đi
khắp các bệnh viện ung thư để nhắc điều này với những bệnh nhân chỉ
muốn tự mình chống chọi với mọi thứ.
---
Rất rất nhiều người đã viết cho tôi về những điều liên quan tới niềm tin.
Tôi vô cùng trân trọng những cảm nhận và những lời cầu nguyện của họ.
Tôi được động viên bởi những người làm cha làm mẹ tin tưởng rằng
niềm tin là thứ rất cá nhân. Trong bài giảng, tôi đã không đề cập tới tôn giáo
của mình, bởi tôi muốn nói về những nguyên lý phổ quát, có thể áp dụng
cho mọi đức tin - để chia sẻ những gì tôi thu nhận được qua các mối quan
hệ với con người.
Một số mối quan hệ đó, tất nhiên tôi đã có được ở nhà thờ. M. R.
Kelsey, một phụ nữ tôi gặp ở nhà thờ, đã đến và ngồi với tôi trong bệnh
viện mỗi ngày trong mười một ngày liền sau khi tôi mổ. Và từ khi tôi bị
bệnh, cha cố của tôi đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng tôi cùng bơi ở một bể
bơi ở Pittsburgh, và ngày mà tôi được thông báo là căn bệnh của tôi đã ở
giai đoạn cuối, chúng tôi cũng có mặt ở bể bơi. Ông ngồi ở thành bể, còn tôi
trèo lên cầu nhảy. Tôi nháy mắt với ông, rồi nhảy xuống nước.
Khi lên bên thành bể bơi, ông nói với tôi: “Anh trông thật khỏe mạnh,
Randy.” Tôi nói với ông: “Đó chỉ là nghịch nhận. Tôi cảm thấy khỏe mạnh
và trông không đến nỗi nào, nhưng hôm qua chúng tôi vừa được biết là căn