BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 172

bệnh ung thư của tôi đã quay trở lại, và các bác sĩ nói tôi chỉ còn ba tới sáu
tháng.”

Từ hôm đó, ông và tôi đã trao đổi với nhau về cách thức để tôi có thể

chuẩn bị được tốt nhất cho sự ra đi.

“Anh có bảo hiểm nhân thọ phải không?” - ông hỏi.

“Vâng, có.” - tôi trả lời.

“Nhưng anh cũng cần có bảo hiểm xúc cảm.” - ông nói. Và rồi ông giải

thích rằng chi phí cho bảo hiểm xúc cảm là thời gian chứ không phải tiền
bạc.

Ông đề nghị tôi dành thời gian để quay video cùng với các con, để

chúng có hình ảnh kỷ niệm chúng tôi đã chơi với nhau, cười đùa với nhau
như thế nào. Nhiều năm nữa, chúng sẽ vẫn còn thấy được sự ngọt ngào của
những âu yếm, những giao tiếp với người cha. Ông cũng cho tôi biết những
suy nghĩ của ông về những điều cụ thể tôi có thể cùng làm với Jai, nhằm để
lại cho cô dấu ấn về tình yêu thương của tôi.

“Nếu anh trả chi phí cho bảo hiểm xúc cảm ngay lúc này, khi mà anh

còn cảm thấy khỏe mạnh, thì sẽ không mấy nặng nhọc cho những tháng
ngày sắp tới.” - ông nói. - “Anh sẽ được bình an hơn.”

Bạn bè của tôi. Những người thân yêu của tôi. Cha cố của tôi. Những

người hoàn toàn xa lạ. Từng ngày tôi đều nhận được sự giúp đỡ từ những
con người này, họ chúc tôi may mắn và động viên tinh thần cho tôi. Tôi đã
thật sự chứng kiến các tấm gương về những điều tốt đẹp nhất của tình
người, và tôi vô cùng biết ơn những điều đó. Tôi đã không hề cảm thấy đơn
độc trong hành trình mà tôi đang trải qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.