BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 180

60. Jai và tôi

Như bất kể gia đình nào có người bệnh ung thư đều biết, người chăm
sóc bệnh nhân thường bị gạt ra ngoài lề. Người bệnh là trung tâm, là đối
tượng được nhận sự an ủi và cảm thông. Người chăm sóc bệnh nhân phải
làm những việc nặng nhọc, còn rất ít thời gian để quan tâm tới nỗi buồn đau
của chính mình.

Vợ tôi, Jai, là người chăm sóc bệnh nhân ung thư, lại còn có thêm gánh

nặng là ba đứa con nhỏ. Khi chuẩn bị cho bài giảng của mình, tôi đã có một
quyết định. Vì bài giảng là của tôi, tôi sẽ chọn thời điểm để nói với mọi
người, tôi yêu thương và trân trọng Jai nhiều biết bao nhiêu.

Thời điểm đó đã xảy ra như sau: Gần cuối bài giảng, khi điểm lại các

bài học đã thu nhận được trong cuộc đời, tôi nói, thật quan trọng khi ta quan
tâm tới người khác, chứ không chỉ tới chính mình. Nhìn xuống hội trường,
tôi hỏi: “Chúng ta có một ví dụ cụ thể về việc quan tâm tới người khác ở
đây không? Có thể giới thiệu được không?”

Bởi hôm trước là sinh nhật của Jai. Tôi đã thu xếp để có một chiếc bánh

sinh nhật khổng lồ với một cây nến đang đợi trên một chiếc bàn có bánh xe
ở sau bục giảng. Khi chiếc bánh được bạn của Jai, Cleah Schlueter, đẩy ra,
tôi giải thích với thính giả rằng tôi đã không dành được cho Jai một lễ sinh
nhật thích đáng, nhưng có thể sẽ vui nếu tôi có bốn trăm người cũng hát
mừng cho ngày sinh của Jai. Mọi người vỗ tay tán thưởng và bắt đầu hát.

“Chúc mừng sinh nhật bạn. Chúc mừng sinh nhật bạn...”

Nghĩ rằng một số người có thể không biết tên cô, tôi nói nhanh: “Tên

của cô là Jai...”

“Chúc mừng sinh nhật, Jai thân mến...”

Thật là tuyệt diệu. Cả những người đứng bên ngoài giảng đường để

nghe bài giảng qua màn hình video cũng cũng hát theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.