BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 33

Có lẽ tôi là người phấn khích hơn bất kỳ sinh viên nào của tôi. Nhưng

ngay sau đó, tôi nhận được tin không vui: NASA tuyên bố rất rõ ràng rằng,
trong mọi trường hợp, giáo viên không được bay cùng sinh viên.

Tôi vô cùng buồn chán, nhưng không vì thế mà chịu bó tay. Tôi sẽ phải

tìm một con đường để đi quanh bức tường gạch này. Và tôi đã tìm ra một
cách: vì luôn coi trọng việc quảng bá, NASA sẽ cho phép một nhà báo địa
phương nơi sinh viên theo học đến tham gia bay cùng.

Tôi gọi điện cho một viên chức NASA để hỏi số máy fax: “Anh sẽ fax

cái gì cho chúng tôi?” ông ta hỏi. Tôi giải thích: đơn từ chức cố vấn sinh
viên và đơn xin làm nhà báo.

“Tôi sẽ tháp tùng sinh viên trong vai trò mới, là một thành viên của giới

truyền thông.” – tôi nói.

Và ông ta đáp: “Việc đó khá lộ liệu, anh có thấy thế không?”

“Chắc chắn rồi.” – tôi nói, và còn hứa sẽ đưa các thông tin về thí

nghiệm của chúng tôi lên mục thời sự của các trang web, sẽ gửi phim về các
hoạt động thực tế ảo của chúng tôi tới các nhà báo chính thống khác. Tôi
biết mình có thể làm tốt điều này, và đó là thương lượng thắng - thắng cho
cả đôi bên.

Ông ta đã cho tôi số fax. Ở đây có thêm một bài học: Hãy mang cái gì

đó tới bàn thương lượng, bởi nó sẽ làm chọ bạn được đón tiếp nhiệt thành
hơn.

Kinh nghiệm của tôi với trạng thái không trọng lượng là vô cùng kỳ

diệu (và tôi không bị nôn). Tôi có bị ngã và bị va đập chút ít, bởi khi kết
thúc giai đoạn hai mươi lăm giây, lúc trọng lực trở lại trong máy bay, bạn sẽ
thật sự nặng gấp đôi trọng lượng của bạn. Bạn có thể rớt xuống khá mạnh.
Bởi vậy chúng tôi luôn luôn được nhắc nhở: “Đặt chân xuống!” Chắc chắn
là bạn không muốn ngã dập cổ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.