7. Không vào được Liên đoàn Bóng Quốc gia
Tôi yêu thích môn bóng bầu dục. Nhất là việc chặn cản bóng. Tôi bắt
đầu chơi từ năm chín tuổi, và trái bóng đã rèn luyện tôi, đã giúp hình thành
con người tôi như ngày nay. Mặc dù không vào được Liên đoàn Bóng Quốc
gia, nhưng đôi khi tôi nghĩ, tôi đã đạt được nhiều thứ hơn qua việc theo
đuổi ước mơ này, mà không đạt được nó, so với việc theo đuổi và đạt được
nhiều ước mơ khác.
Sự gắn bó với môn bóng khởi nguồn khi cha tôi lôi kéo, thậm chí bắt ép
và hò hét để tôi tham gia một đội bóng. Lúc đầu tôi hoàn toàn không muốn
làm việc đó. Tôi yếu đuối, nhút nhát và là đứa nhỏ nhất trong đám trẻ. Nỗi
lo lắng đã trở thành sự sợ hãi khi tôi gặp huấn luyện viên Jim Graham. Ông
to lớn, cao hơn mét chín, vĩ đại như một bức tường. Ông từng chơi ở vị trí
hậu vệ lót của đội Penn State
[12]
và là người vô cùng bảo thủ. Và xin nhấn
mạnh rằng, ông thật sự bảo thủ, ví dụ ông coi việc ném bóng về hướng vạch
cuối của đối phương là một lối chơi mánh khóe.
Ngày tập đầu tiên, chúng tôi đều hãi tới chết. Thêm nữa, ông không
mang bóng theo. Một cậu bé rốt cuộc đã thay mặt chúng tôi hỏi: “Xin lỗi
ông, sao không có bóng?”
Và ông đã trả lời: "Chúng ta đâu cần bóng.”
Tất cả chúng tôi đều im lặng, suy nghĩ về điều đó.
“Có bao nhiêu cầu thủ trên sân bóng?” - ông hỏi chúng tôi.
“Mười một người mỗi đội.” - chúng tôi trả lời. - “Như vậy tổng cộng là
hai mươi hai.”
“Và bao nhiêu người chạm bóng tại một thời điểm?”
“Một người trong số đó.”