BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 64

15.

Ðổ nước lên ghế xe

Một thời gian dài, tôi mang biệt hiệu “ông cậu chưa vợ”. Những năm
hai mươi và ba mươi tuổi, tôi không có con, và hai con của chị tôi, Chris và
Laura, đã trở thành những đứa trẻ tôi hết mực thương yêu. Tôi thích thú
trong vai cậu Randy, hàng tháng hiện diện trong cuộc đời của chúng, và
giúp chúng nhìn thế giới của chúng từ những góc nhìn mới lạ.

Tôi không chiều chuộng và làm hư chúng. Tôi chỉ thử tìm cách truyền

đạt quan điểm của mình về cuộc sống. Và điều này thỉnh thoảng đã làm chị
tôi phát điên.

Một lần, khoảng mười mấy năm về trước, khi Chris lên bảy và Laura

lên chín, tôi đón chúng với chiếc xe Volkswagen Cabrio mui trần mới tinh
vừa mua. “Phải cẩn thận trong xe mới của cậu Randy nhé.” - chị tôi nhắc
các con. – “Chùi chân trước khi vào xe. Đừng nghịch các thứ. Đừng làm
bẩn xe.”

Tôi lắng nghe chị, và nghĩ, theo cách nghĩ của một ông cậu chưa vợ:

“Ðây đúng là kiểu răn bảo làm hỏng bọn trẻ. Tất nhiên chúng có thể làm
bẩn xe tôi. Trẻ nhỏ làm sao có thể tránh được.” Vậy nên tôi làm cho mọi
việc trở nên dễ dàng hơn. Trong khi chị tôi nhắc nhở các quy tắc, tôi chậm
rãi mở một lon nước ngọt, dốc ngược, và đổ xuống chiếc ghế đệm bọc vải ở
phía sau xe. Thông điệp của tôi: con người quan trọng hơn đồ vật. Một
chiếc xe, kể cả quý giá như chiếc xe mui trần mới của tôi, cũng chỉ là một
đồ vật.

Khi đổ lon nước ngọt, tôi quan sát thấy Chris và Laura, miệng há, mắt

trợn tròn. Quả là cậu Randy điên khùng, hoàn toàn chối bỏ những nguyên
tắc của người lớn.

Cuối cũng tôi thật mừng vì đã tưới lon nước ngọt đó. Bởi đến cuối tuần,

Chris bé nhỏ bị cảm cúm và đã nôn tung tóe ra khắp ghế sau xe. Cậu bé đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.