BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG - Trang 98

24. Một kẻ xuẩn ngốc thức tỉnh

Một câu nói dập khuôn được chấp nhận trong giáo dục là: mục tiêu số
một của các giảng viên là giúp sinh viên học cách học như thế nào.

Tất nhiên, tôi luôn nhìn nhận giá trị của điều đó.

Nhưng trong thâm tâm tôi, mục tiêu số một tốt hơn là: giúp sinh viên

học cách tự đánh giá bản thân như thế nào.

Họ có nhận biết được năng lực thật của họ không? Họ có ý thức được

những khiếm khuyết của họ không? Họ có thực tế trong cách người khác
nhìn nhận họ không?

Cuối cùng, các nhà sư phạm sẽ phục vụ sinh viên tốt nhất bằng cách

giúp họ biết tự phản chiếu. Cách duy nhất để mỗi người có thể tiến bộ - như
huấn luyên viên Graham đã dạy tôi - là phát triển được khả năng thật sự để
tự đánh giá mình. Nếu không làm được điều đó một cách đúng đắn, làm sao
có thể nói chúng ta đang tốt lên hay xấu đi?

Một số người theo trường phái cổ điển phàn nàn rằng họ cảm thấy tất cả

những gì mà giáo dục đại học ngày nay quan tâm là: phục vụ khách hàng.
Sinh viên và cha mẹ của họ nghĩ rằng họ trả nhiều tiền cho một sản phẩm,
và do vậy họ muốn sản phẩm đó phải có giá trị theo cách đo đếm được.
Điều đó giống như họ bước vào một cửa hàng bách hóa, và thay vì mua
năm chiếc quần bò hàng hiệu, họ mua một khóa học năm môn.

Tôi không hoàn toàn phủ định mô hình phục vụ khách hàng, nhưng nghĩ

điều quan trọng là phải dùng ẩn dụ thương mại này một cách đúng đắn. Đây
không phải là bán lẻ. Thay vào đó, tôi so sánh học phí đại học như tiền thù
lao cho người hướng dẫn tập cá nhân ở một câu lạc bộ thể thao. Các giáo sư
chúng tôi đóng vai trò người hướng dẫn, cho sinh viên tiếp cận tới các thiết
bị (sách, phòng thí nghiệm, kinh nghiệm của chúng tôi). Và sau đó, công
việc của chúng tôi là đòi hỏi. Chúng tôi phải đảm bảo để sinh viên tự luyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.