tập. Chúng tôi cần khen ngợi họ khi họ xứng đáng và phải thẳng thắn nhắc
họ khi họ cần làm việc cố gắng hơn.
Quan trọng nhất là chúng tôi phải cho họ biết cần tự đánh giá thế nào về
tiến bộ của họ. Điều tuyệt vời khi luyện tâp trong phòng thể thao là nếu cố
gắng cố gắng, bạn sẽ có kết quả rất rõ ràng. Điều này cũng đúng đối với
giáo dục đại học. Công việc của một giáo sư là dạy cho sinh viên cách xem
xét tâm thức họ phát triển như thế nào, giống như cách họ có thể thấy cơ
bắp của họ phát triển ra sao bằng cách nhìn vào một tấm gương.
Nhằm đạt được điều đó, tôi đã cố gắng đưa ra cách thức để mọi người
có thể lắng nghe phản hồi. Tôi đã liên tục giúp sinh viên phát triển vòng
phản hồi của chính họ. Việc này không hẳn dễ đàng. Để mọi người vui vẻ
đón nhận phản hồi là việc khó nhất mà tôi phải làm, với tư cách của một
nhà giáo. (Nó cũng không dễ trong cuộc sống cá nhân của tôi.) Tôi rất buồn
vì có quá nhiều cha mẹ và giảng viên đã đầu hàng việc này. Khi nói về xây
dựng lòng tự trọng, họ thường dùng lời tâng bốc rỗng tuếch thay vì phát
triển tính cách một cách trung thực. Tôi đã nghe rất nhiều người nói về
vòng xoáy ốc thụt lùi trong hệ thống giáo dục của chúng ta, và tôi nghĩ một
nguyên nhân mấu chốt là do có quá nhiều sải bước và có quá ít phản hồi
thực sự.
Khi tôi dạy lớp “Xây dựng các thế giới ảo” ở Carnegie Mellon, chúng
tôi đã tiến hành làm phản hồi ngang, hai tuần một lần. Đó là một lớp học
hoàn toàn hợp tác, sinh viên làm việc trong các nhóm bốn người, trên các
để án thực tế ảo máy tính. Họ phụ thuộc lẫn nhau và điểm của họ phản ánh
điều đó.
Chúng tôi lấy tất cả các phản hồi ngang và đưa vào một trang tính. Tới
cuối học kỳ, sau khi mỗi sinh viên đã làm năm đề án, mỗi đề án được làm
với ba thành viên khác, mỗi người có mười lăm số liệu. Ðó là một cách
thực dụng, có ý nghĩa thống kê để họ tự nhìn vào chính họ.
Tôi lập những biểu đồ cột nhiều màu, trong đó, mỗi sinh viên có thể
thấy xếp hạng của mình về các chỉ số đo đơn giản như: