BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 59

Phùng Cổ Đạo vô tội xòe tay nhún vai, ngồi xổm bên cạnh thích khách,

thở dài nói, “Ta biết, ngươi nhất định cho rằng ta sẽ lấy mũ giáp của ngươi
ra, lấy đao gác trên cổ uy hiếp ngươi. Nếu như ngươi không trả lời, ta sẽ lấy
đao ấn vào trong cổ ngươi từng tấc từng tấc, để máu chậm rãi chảy xuống,
cho đến khi ngươi sợ mới thôi.”

Thích khách lạnh lùng trừng hắn.

“Nhưng mà, ta biết ngươi không sợ.” Phùng Cổ Đạo vươn tay lấy mũ sắt

của hắn xuống, “Nhất định ngươi lại cho rằng, ngươi không sợ đau, ta sẽ
dùng chiêu thọt lét để dằn vặt ngươi. Thọt bên nách ngươi, thọt xương sườn
ngươi, thọt lòng bàn chân ngươi.”

Thích khách vẫn như cũ mặt không biểu tình.

“Nhưng mà ta không làm như vậy, bởi vì ngay cả người thiện lương vô

tội như ta mà cũng dám giết, đã nói lên ngươi vô tình vô nghĩa tới mức nào,
thông thường những kẻ vô tình vô nghĩa sẽ không sợ nhột.”

A Lục nhịn không được nói, “Ngươi không định ở chỗ này lải nhải tới

khi hắn chịu không nổi chứ hả?”

Tuyết Y Hầu tự tiếu phi tiếu nói, “Hắn không phải lải nhải cho thích

khách nghe, hắn là lải nhải cho ta nghe.”

Phùng Cổ Đạo quay đầu lại nói, “Hầu gia anh minh.”

“Phùng Cổ Đạo, đây là cúc cung tận tụy của ngươi đối với bản hầu?”

Tuyết Y Hầu từ tốn vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón tay, “Bản hầu còn tại,
ngươi đã tắc trách. Vậy nếu bản hầu không tại…”

“Phi phi phi.” Phùng Cổ Đạo nhanh chóng cắt lời y, nói, “Hầu gia phúc

như đông hải, thọ bỉ nam sơn sao lại không tại được? Dù có không tại, cũng
là chuyện của trăm năm sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.