BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 590

Tung Sơn chưởng môn Tôn Ngọc Lương nói, “Lần trước gặp Minh Tôn,

Minh Tôn còn đeo mặt nạ. Ta còn tưởng trên mặt Minh Tôn có tật, không
ngờ người thật lại trẻ tuổi như vậy. Chỉ là không biết chuyện gì đã khiến
Minh Tôn không còn che che lấp lấp, dám xuất đầu lộ diện như thế này?”

“Hắn có người trong lòng rồi, Tôn chưởng môn, ngươi hết đất diễn.” Kỷ

Vô Địch ngồi dựa trên ghế, biếng nhác nói.

Nguyên bản một đám người đứng, chỉ có mình hắn ngồi thì không ai

thấy được, nhưng vừa mở miệng, ánh mắt mọi người liền dời tới. Lần này
theo hắn đến tham gia còn có Chung Vũ. Chung Vũ chưa bao giờ để ý tới
những cử chỉ ly kinh bạn đạo* của hắn. Dù sao trong mắt hắn, Kỷ Vô Địch
làm gì cũng không vừa mắt. Nếu làm gì cũng không vừa mắt, vậy tự nhiên
hắn làm cái gì cũng lười để ý.

*(ly kinh bạn đạo: chỉ những hành động trái với nguyên tắc và lý lẽ bình

thường)

Tôn Ngọc Lương vốn đã không có hảo cảm với Kỷ Vô Địch. Nhất là mối

quan hệ loạn thất báo tao không rõ ràng giữa Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo
Sách càng khiến hắn khinh thường. Cho nên lập tức giận tái mặt, phát cáu,
“Kỷ môn chủ, ngươi không biết giữ miệng cũng phải có chừng mực!”

“Đã không giữ được, làm gì còn có chừng mực?” Kỷ Vô Địch ngu ngơ

hỏi.

Tôn Ngọc Lương trừng hắn, nghiễm nhiên dùng lời lẽ trưởng bối răn dạy

vãn bối, “Lệnh tôn đã trả bao nhiêu tâm huyết mới kiến lập được Huy
Hoàng môn, thậm chí còn có danh vọng và địa vị như ngày nay. Ngươi làm
con hắn, chẳng lẽ không biết giữ gìn danh dự, thận trọng từ lời nói đến việc
làm, không để tâm huyết của hắn thành nước chảy về biển sao?”

Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nói, “Xem ra Tôn chưởng môn tự nhận là thích

hợp làm con của cha ta hơn cả ta luôn a.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.