Trong lúc nói mấy câu này, các thị vệ đã giao thủ với thích khách.
A Lục nhảy lên đỉnh của chiếc xe ngựa phía trước, thu hết tình huống
bốn phía vào đáy mắt, “Đối phương tổng cộng ba người. Một người già, hai
người còn trẻ.”
Phùng Cổ Đạo mâu quang chợt lóe nói, “Vũ khí của người già kia có
phải là một cây quải trượng không?”
“Không phải.”
Phùng Cổ Đạo thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải một cây quải trượng bình thường, là một cây quải trượng
bằng thiết.” A Lục bổ sung.
Phùng Cổ Đạo rủa khẽ một tiếng, quay đầu lại bồi cười với Tuyết Y Hầu,
“Là sư phụ ta.”
Tuyết Y Hầu biếng nhác nói, “Ngươi có thể ngăn cản ông ta không?”
Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Nếu như để ông một quải trượng đánh chết ta,
nói không chừng tâm tình ông sẽ tốt lên không tiếp tục đánh nữa.”
Tuyết Y Hầu nói, “Đó cũng là một biện pháp.”
Bên ngoài tiếng kêu rên của thị vệ liên tiếp vang lên, hiển nhiên đối
phương nhân số không nhiều, nhưng mỗi người đều là cao thủ, hơn nữa đã
chiếm thượng phong.
A Lục cao giọng kêu lên một tiếng, bèn nhảy khỏi đỉnh xe gia nhập chiến
cuộc.
Tuyết Y Hầu nhíu mày, “Ta ghét ngày mưa.”