BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 74

“Không hổ là Tuyết Y Hầu mà hoàng đế coi trọng nhất, quả nhiên hảo

thân thủ.” Thân ảnh với y phục lam nhạt thanh nhã tuyệt tục như áng mây
xa vời, lững lờ trôi vào trong màn mưa trên bầu trời rộng.

Tuyết Y Hầu thu hồi kiếm, khóe miệng loan loan, “Minh Tôn?”

Lúc này, Phùng Cổ Đạo vừa vặn vọt tới bên cạnh y, cẩn cẩn dực dực trốn

vào vòng vây của đám thị vệ, trong miệng còn la lét, “Hầu gia cứu mạng.”

Tuyết Y Hầu đang định nói gì đó, lão giả đã nổi giận đùng đùng đuổi tới,

“Ranh con! Ta dạy ngươi lâu như vậy, ngươi ngay cả dũng khí đối địch
cũng không học được sao?” Chòm râu ướt sũng của lão suýt chút nữa bị tức
đến vểnh lên.

Phùng Cổ Đạo ló đầu ra nói, “Biết rõ đánh không lại còn tiến lên, đó

không gọi dũng khí, mà gọi là hào hùng chịu chết.”

“Vậy ngươi còn không ra đây hào hùng chịu chết!” Lão giả hận không

thể đem thiết quải ném qua.

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta thừa nhận, cái này ta học không được.”

Thân ảnh thiên lam khẽ cười ra tiếng, “Phùng Cổ Đạo, ngươi vẫn trước

sau như một chọc người chán ghét.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Không dám không dám, ta đối với ngươi cũng

không thích được là bao.”

Tuyết Y Hầu hỏi, “Hắn là Minh Tôn?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Từ thanh âm và giọng điệu mà nói, chính là hắn.”

Tuyết Y Hầu hỏi, “Ngươi còn nhớ rõ điều kiện lúc trước đáp ứng ta là gì

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.