Sắc mặt Phùng Cổ Đạo trắng bệch, “Bắt giữ Minh Tôn.”
“Cơ hội ngay trước mắt. Nếu ngươi có thể làm được, bản hầu sẽ đặc xá
cho việc dự đoán không chính xác của ngươi.”
Phùng Cổ Đạo lầu bầu, “Ta nói là cái bẫy, rõ ràng là cái bẫy.”
“Hửm?” Mi đầu của Tuyết Y Hầu nhướng lên một cái.
Phùng Cổ Đạo đành phải bất chấp, giơ kiếm hướng thân ảnh thiên lam
kia phóng đi.
Cùng lúc đó, kiếm của Tuyết Y Hầu lần thứ hai lặng lẽ xuất hiện trước
mặt hai người trẻ tuổi.
CỬU
Mưa càng rơi càng lớn.
Phùng Cổ Đạo vừa chạy vừa cảm thấy trên người lạnh thấu tim.
Thân ảnh thiên lam đã gần ngay trước mắt, hắn thậm chí có thể thấy rõ
ràng hướng chảy của hạt thủy châu trên chiếc mặt nạ bạc.
“Nhiều năm như vậy, hy vọng võ công ngươi có sở tinh tiến.” Trong
thanh âm của lam y nhân mang theo một cổ tiếu ý nhàn nhạt.
Cước bộ của Phùng Cổ Đạo đột nhiên ngừng lại.
“Bởi vì,” Lam y nhân chậm rãi nói, “Lần này thật sự là sinh tử tương bác
(đấu tranh sống chết).”
Chữ bác chưa hạ xuống, ngón tay người nọ đã đến gần.
Phùng Cổ Đạo nghiêng người nhoáng lên, kiếm trong tay áo như thiểm
điện xoát xoát công kích liên tiếp ba chiêu.