BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC - Trang 87

Phùng Cổ Đạo vừa cởi đai lưng xuống vừa mỉm cười nói, “Kỳ thực, đai

lưng thứ này rất là thừa thãi.”

“Xoay người sang chỗ khác.” Tuyết Y Hầu đặt đai lưng qua một bên, bắt

đầu tự nhấc chân mình lên.

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc hỏi, “Nối xương còn phải cởi quần sao?”

Tuyết Y Hầu: “…”

Phùng Cổ Đạo thấy mâu quang của y càng lúc càng băng lãnh, tự giác

mà bò xuống vách núi, “Ta đi tìm chút nước tới.”

Kỳ thực trải qua nhiều chuyện liên tiếp, khí lực của hắn đã sớm đến giới

hạn cạn kiệt rồi, huống chi sau khi tỉnh lại thì một khắc cũng không ngừng
lên lên xuống xuống, cho nên một chuyến lấy nước này hắn đi ròng rã hơn
nửa canh giờ mới quay lại.

Lúc trở về, chân của Tuyết Y Hầu đã dùng gỗ và đai lưng cố định xong

rồi.

Phùng Cổ Đạo tạm thời đem khố đầu cột thành hai cái gút, may là thắt

lưng hắn rất mảnh mai, đầu gút mắc trên thắt lưng hắn, dĩ nhiên không hề
rơi xuống.

“Hầu gia, nước.” Nước sóng sánh trong lá cây, do leo lên mà chỉ còn một

phần ba.

Tuyết Y Hầu tiếp nhận, liếc mắt nhìn ảnh ngược của mình trên mặt nước,

giữa đôi mày lập tức như bị dính lại không giãn ra được.

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo gọi khẽ một tiếng.

“Mang ta xuống dưới.” Tuyết Y Hầu hận không thể chắp cánh bay về

hầu phủ, đem bản thân từ trong ra ngoài, triệt triệt để để mà tẩy một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.