Phùng Cổ Đạo Tiết Linh Bích cưỡi ngựa lấy được từ tay đệ tử ma giáo,
sóng vai thong dong mà đi.
Tiết Linh Bích nói “Chúng ta ra ngoài sắp được nửa tháng, cũng phải
quay về.”
Phùng Cổ Đạo nói “Về Bễ Nghễ sơn?”
“Vân Nam.” Tiết Linh Bích ra dáng nghiêm túc.
Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói “Nếu đã tranh chấp không xong, không
bằng cược một ván.”
“Cược?” Tiết Linh Bích nhướng mày, hiển nhiên cực kỳ mẫn cảm với từ
này.
Phùng Cổ Đạo vuốt mũi nói “Ai tới Thanh Nhạc thành trước thì nghe
người đó.”
Tiết Linh Bích nheo mắt đánh giá.
Phùng Cổ Đạo cười dài nói “Ngươi đi trước cũng được.”
Tiết Linh Bích nhìn xuống ngựa của hai người “Ngựa…” ngựa là do
Phùng Cổ Đạo chọn lấy, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn.
“Vậy ta đi trước.” Phùng Cổ Đạo không đợi hắn nói xong, chân kẹp bụng
ngựa xông thẳng lên trước.
“……”
Tiết Linh Bích nhướng mày, lấy ra một phiến lá vàng nắm chặt trong tay,
sau thúc ngựa đuổi theo không chút vội vã. Cùng Phùng Cổ Đạo vượt qua
mưa gió, đến bây giờ hắn lĩnh ngộ được một đạo lý: đánh cược, không tất
hơn thua ở nhanh chậm nhất thời, kiên trì đến cuối mới chính là kẻ thắng.