BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 82

“Xác thằng nhỏ bị kéo lê trên mặt đất, có nghĩ là người làm việc ấy không
đủ sức bồng hẳn nó lên. Người ấy là mụ Phé! Mục đích để làm gì?... Nhằm
làm rối tung sự thật đánh lạc hướng điều tra của mình… Rắc rối thật! Chỉ
còn một cách duy nhất đối chất với thi thể cậu Sinh mới hy vọng đạt được
kết quả…”
Nhìn mụ Phé, chàng buông gọn:
_ Này đi theo tôi!
Mụ phù thủy ngồi nhổm lên, có cử chỉ thảng thốt vội vàng như muốn bỏ
trốn.
Trọng Viễn khẽ quát:
_ Vô ích! Định đi báo tin cho ai đấy hả? Đừng hy vọng làm cái chuyện đó
nghe! Tôi theo sát mụ đó, coi chừng!
Mụ Phé bướng bỉnh, quàng tay ôm chặt lấy cây thông.
Kể từ ngày làm việc cho tới giờ, đã hơn mười năm, Trọng Viễn không hề
áp dụng biện pháp cứng rắn với ai. Ngay cả bữa nay, hơn bao giờ hết.
Chàng lại còn tỏ ra thương hại thật tình. Lá bùa phù thủy rã tan như tờ giấy
mỏng bị nước mưa, mưu mô vụng về, thô kệch, bị phanh phui phơi trần
dưới ánh sáng, mụ Phé hiện nguyên hình là một bà già thân tàn ma dại,
nghèo khổ cùng cực.
Chàng thanh tra trầm giọng:
_ Mụ Phé ! Mụ nên nhớ rằng tôi biết được nhiều chuyện lắm. Nếu mụ tỏ ra
là người biết điều, chịu nghe lời tôi, sẽ có lợi vô cùng cho kẻ mà mụ muốn
che chở. Tôi sẽ hết sức giúp đỡ. Mụ có thể tin ở tôi.
Sắc diện Trọng Viễn ánh lên một vẻ gì đặc biệt khiến mụ phù thủy nới lỏng
tay, không ôm chặt thân cây nữa, đồng thời ánh mắt mụ cũng hết hẳn vẻ
lạnh lùng bí mật.

Hai người chầm chậm đặt bước đi theo con đường mòn nhỏ hẹp. Mụ già
khom lưng trên khúc cây gậy tre đen bóng. Áo quần rách bươm bay phần
phật theo làn gió từng cơn thổi loạn, trong không khác gì một con chim trời
đã bị trọng thương còn bị bạt gió, sả cánh tả tơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.