BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 87

_ Tội nghiệp quá! Cậu Sinh ơi!

Hơn mười lăm năm nay, lái xe cho gia đình cụ Án Bùi, bác tài Giang, một
con người giang hồ lịch lãm, đã coi nữ chủ nhân, các cô, cậu tiểu chủ của
mình như những người thân thích ruột rà.

Vừa đưa bác Giang quay ra, Trọng Viễn vừa ngẫm nghĩ:
_ Kết quả cuộc “đối chất”, tới giây phút này coi bộ chưa có gì khả quan…
Kiên nhẫn một chút coi, may… À, đây… mục này có vẻ hay hay đây…
Tường Lan bước vào. Chàng thanh tra không rời mắt ngó nàng dù chỉ một
giây.
Thấy xác em trai, Tường Lan lảo đảo y người bị ai đánh đòn thật nặng
trúng ngực. Hai tay ôm mặt, đầu gối như lỏng ra, không chống đỡ nổi thân
người. Cô gái đẹp khuỵu chân quỳ sụp xuống bên cạnh giường người chết.
Gục trán vào nệm giường trắng tinh, Tường Lan khóc than rền rĩ tưởng
không còn chấm dứt được nữa.
Đợi cô gái dịu bớt cơn xúc cảm, chàng trai mới khẽ nghiêng mình:
_ Thế nào cô Tường Lan? Bây giờ cô đã thấy là cần nói hết cho tôi biết
chưa?
Cô con gái cả cụ Án Bùi ngẩng mặt đứng phắt lên. Sắc mặt nàng xanh rờn:
_ Trời ơi! Ông vẫn cứ đinh ninh là tôi giấu diếm mọi điều liên hệ đến cái
chết của em tôi. Lầm! Ông thanh tra lầm rồi! Nếu biết được bất cứ một điều
gì có ích cho cuộc điều tra, xin ông cứ tin rằng tôi đã nói cho ông biết rồi
chứ!
_ Nhưng cô có thấy rằng, vì cứ ngậm miệng không nói gì mà cô đã khiến
việc dò xét của tôi bị tê liệt hết đó không? Hoặc giả có vớ được một đường
dây nào đó thì lại là toàn đường dây sai lạc, những đường mòn dẫn đi mỗi
lúc mỗi xa sự thật. Cô có tin là tôi có đủ khả năng để bắt buộc cô phải nói
sự thật không? Nếu là ai khác, không phải cô Tường Lan, con gái lớn của
cụ Án Bùi Đình Quang đây, cô có biết tôi sẽ nói thế nào không? – Trọng
Viễn hắng giọng, nói hơi lớn – Tôi sẽ bảo rằng: “Thôi được! Cô không
muốn nói gì hết phải không? Không sao! Cô sẽ giải thích với ông Dự Thẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.