BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 96

Nam Quân

Bài thơ kinh dị

Chương kết

Đầu cúi gầm, chàng trai đặt bước đi trên con đường quen thuộc, kể từ
ngày đặt chân đến biệt thự cụ Án Bùi. Nỗi buồn thương tràn ngập tâm tư
mỗi khi nghĩ đến tin sét đánh sắp sửa đem lại cho nàng Gấm, vợ thầy Danh.
Trời ơi! Biết nói sao đây? Trọng Viễn cảm thấy trong lòng rưng rưng, vô
cùng ái ngại cho đứa con sắp mở mắt chào đời. Đứa bé bất hạnh không bao
giờ nhìn thấy mặt cha nó.

Chàng thanh tra nhè nhẹ đưa tay gõ cửa. Hoàn toàn im lặng, Trọng Viễn
xoay quả đấm sứ, đẩy cửa bước vào. Chàng trai ý thức được ngay là không
còn cần thiết để báo tin tức chết người ấy cho cô đội Danh biết nữa.

Y hệt một đứa trẻ trong tình trạng đau khổ quá sức chịu đựng, nàng Gấm
ngồi trước bàn khóc như mưa như gió, gục đầu vào cánh tay. Nghe tiếng
chân người bước vào, cô ngẩng mặt lên, nghẹn ngào nói qua tiếng nức nở:
_ Nhà tôi chết rồi phải không, thưa ông thanh tra?

Chàng thanh tra điếng người không nói nên lời. Nhưng ánh mắt trĩu nặng
đau thương của chàng là một bằng chứng hùng hồn đủ cho thiếu phụ ý thức
được rằng: không bao giờ nàng còn thấy được mặt chồng. Làn da trên
gương mặt đẹp não nùng đã xanh, lại tái nhợt thêm. Nàng Gấm lảo đảo trên
mặt ghế dựa. Trọng Viễn kéo một chiếc ghế đẩu lại gần bên, lặng lẽ ngồi
xuống. Chàng để yên cho thiếu phụ khóc la thảm thiết. Khóc như thế, nỗi
đau trong lòng sẽ được vơi đi rất nhiều. Hơn ai hết, chàng thanh tra biết rõ
như thế. Mãi sau, Trọng Viễn mới dịu dàng cất tiếng:
_ Chắc hẳn cô đội cũng biết trước là thầy Danh lúc nào cũng chỉ muốn tìm
cái chết?
Nàng Gấm không trả lời, khẽ gật đầu im lặng.
_ Thầy Danh giết cậu Sinh! Tôi muốn biết tại sao? Rồi thầy ấy lại hạ sát cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.