BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 94

sống của con không thuộc quyền con sở hữu! Sự hối hận, niềm khắc khoải
ưu tư, là những cái mà con phải đem dâng hiến cho Chúa đặng sửa lỗi lầm
thay vì buông xuôi tất cả… Nói đi con! Nói là con đã hối tiếc lắm đi!
Tia mắt lờ đờ của người bị thương dán chặc vào mắt vị cha Xứ. Hai giọt lệ
ứa ra từ từ lăn xuống làn da má xanh rờn.
Qua hơi thở, có tiếng thều thào:
_ Tha tội cho con!
Giọng cha Xứ run run cảm động:
_ Con vẫn còn lòng tin nơi Chúa đấy chứ! Con có chịu hứa với Chúa là sẽ
để cho bác sĩ săn sóc chạy chữa cho không? Và con đủ can đảm chấp nhận
điều đó chứ?

Khẽ hất đầu, vị Linh mục ra dấu chỉ Trọng Viễn.

Thầy Danh thở dốc, trên sắc diện, vẻ băn khoăn sầu khổ đã nhường chỗ cho
nét thư thái nhẹ nhàng. Tiếng “vâng” từ miệng bất động lọt ra nhẹ như hơi
gió thoảng, nhưng bàn tay giá lạnh nắm lấy mấy ngón tay cha Xứ khẽ bóp
như xác nhận sự ưng chịu bằng lòng.
Tiếng nói của vị cha Xứ vẫn đều đều:
_ Vậy là được rồi! Thế là đủ! Con hãy đọc với cha lời kinh sám hối nhé!
Trên vầng trán trắng bệch của người hấp hối, vị tu sĩ hiền đức đưa ngón tay
làm dấu thánh giá, miệng thì thầm đọc lời kinh giải thoát…
_ Cha tha tội cho con…
Rồi cha Xứ quay sang nhìn Trọng Viễn:
_ Xong rồi! Ông có thể tới gần đây! Phạm Văn Danh! Con cứ việc nói hết
đi!...
Giọng nói của thầy kiểm lâm đã yếu lắm, thoảng nhẹ như sợi tơ trời:
_ Tôi đã bắn chết cậu Sinh! Tôi đã bắn chết thằng Ngây!
Trọng Viễn thầm nghĩ:
_ Cô giáo Bạch Xuyến cũng nói thế! Kỳ quái!
Thầy Danh lại thều thào:
_ Gấm sẽ nói hết cho ông nghe! Lạy Chúa! Tha tội cho con!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.