BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 93

_ … Để chờ…
_ Để chờ cái gì chứ?
Kẻ bị trọng thương làm một cử động cố gắng phi thường mới nói nổi:
_ Mời, mời… linh mục tới đã…
Do tính chất nghề nghiệp, Trọng Viễn ngày thường vốn là một người rất
thản nhiên điềm tỉnh. Tuy nhiên, chàng vẫn tôn trọng mọi tư tưởng cá nhân
miễn là những tư tưởng ấy xuất phát từ một khối óc vô tư và một trái tim
thành thật. Ưu điểm nơi tính tình của chàng bao giờ cũng là công bằng và
nhân ái. Lòng nóng như lửa đốt, chàng thanh tra vẫn cố nén, ra lệnh cho
một nhân viên công lực chạy đi tìm bà Án để nhờ lo liệu cho việc người
hấp hối yêu cầu. Chàng cảm thấy yên tâm. Bà Án là người có thể đặt hết tin
tưởng.
Phạm văn Danh kiệt sức trông thấy. Trên mặt nệm máu đỏ loang mỗi lúc
một nhiều.
Trọng Viễn lẩm bẩm:”Bác sĩ sao lâu quá”.
Tiện tay, chàng mở một cánh cửa tủ kế bên, lôi ra một xấp chăn mền, quần
áo gấp gọn trong đó, lục lọi lung tung. Một tiếng reo mừng. Trọng Viễn vớ
chiếc khăn bông trắng. Rồi, quấn chiếc khăn ôm bụng nạn nhân, rút khăn
quàng cổ của mình cột chặc làm một cái băng tạm thời ngăn máu chảy.
Đúng lúc đó linh mục Bạch Tâm tới nơi. Vị tu sĩ đến có một mình. Cô
Danh, tức nàng Gấm trong tình trạng có thai, nên ai nấy đều đồng ý với
chàng thanh tra chỉ báo tin cho nàng biết khi vết thương thầy Danh đỡ được
phần nào trầm trọng đã.
Sau khi gật đầu chào Trọng Viễn, linh mục bước vào, tiến lại gần bên thầy
Danh, nhẹ nhàng khoát tay ra dấu cho chàng trai hãy tạm thời lánh mặt.
Người hấp hối cất tiếng thều thào:
_ Cứ…để…ông…ấy ở lại, nghe để biết! Cha…cha… Gấm… sẽ nói dùm
con… nói hết… nhé. Vì sao… vì sao… con đã giết người… nghe cha…
Ông ấy… sẽ biết cách!
Linh mục nhẹ nắm bàn tay người bệnh:
_ Con…! Con nói gì lạ vậy? Con lại vừa phạm thêm tội nữa rồi đó. Tội này
mới là nặng nhất: Sự tuyệt vọng! Phạm văn Danh! Con nên nhớ rằng: đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.