BÀI THƠ KINH DỊ - Trang 91

bếp. Bà Án và hai cô con gái đã có mặt tại đó cùng với hai nhân viên cảnh
sát. Bạch Xuyến được đặt nằm trên một tấm phản gỗ. Ba mẹ con chủ nhân
lăng xăng, người chạy đi lấy dầu nóng, người lay gọi. Một cảnh sát nắm hai
tay cô gái bất tỉnh đưa lên đưa xuống đều đều làm cử chỉ hô hấp nhân tạo.
Trọng Viễn cho người đi tìm mụ Phé. Mấy phút sau, mụ già quái dị tới nơi.
Vừa bước vào, y thị đã lừ lừ tiến lại gần xác chết, đôi mắt sáng long lanh
nhìn mặt Sinh chăm chú, miệng lẩm bẩm nói những gì rất khẽ. Cử chỉ, thái
độ quen thuộc như những khi bói bài. Mụ đứng như thế, lẩm nhẩm thầm thì
rất lâu, khiến Trọng Viễn phải lấy làm lạ, chàng khẽ quát:
_ Thế nào, mụ Phé?
Giọng khàn khàn cất lên, đồng thời mụ phù thủy ngước nhìn Trọng Viễn:
_ Cậu cả! Giờ hung đã điểm!
Một đứa ngủ, hai đứa ngủ.
Đứa thứ ba rồi cũng chẳng thức lâu.
Tiếp theo câu thơ bí hiểm là tiếng cười gằn “Khạch! Khạch” nghe muốn
sởn óc, đồng thời mụ Phé đưa tay làm thánh giá. Xong, thản nhiên, mụ
bước ra.
Kế đó, thầy kiểm lâm Phạm Văn Danh được đưa vào.
Vừa thoáng thấy mặt Sinh, thầy Danh đã trợn ngược đôi mắt lảo đảo thân
mình ngã nghiêng ngã đổ. Trọng Viễn phóng mình lao tới đỡ, nhưng không
kịp. Thời gian ánh chớp, viên kiểm lâm đã thọc tay vào thắt lưng, rút khẩu
súng lục, kê nòng súng ngay ngực mình. Chàng thanh tra chồm tới hất tay
cầm súng của đội Danh, chỉ vừa kịp khiến mũi súng đen ngòm chệch đi
không chỉa thẳng nơi ngực. Nhưng viên đạn đã nổ, đập trúng bụng. Thầy
Danh gục xuống oằn oại.
Tiếng nổ chát chúa khiến mọi người hốt hoảng chạy xô cả lại. Chị Duyên,
Tường Lan, bác Giang tài xế đồng thanh hét lên:
_ Cái gì thế? Ai bắn?
Trọng Viễn ra lệnh hai nhân viên cảnh sát không để một ai được vào trong
phòng, đồng thời trả lời xuôi:
_ Rủi ro! Tai nạn chết người vì rủi ro!
Tiếng mụ Phé rú lên ghê rợn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.