BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 1031

Quả nhiên, đường hầm ở đây bắt đầu sụp đổ, đá vụn rơi ào ạt , giống

như chiếc bánh nướng da giòn bị nứt ra, cát bụi không ngừng rơi xuống.

Đội của họ liều mạng chạy về phía trước, nơi có ánh sáng, không dám

dừng lại dù chỉ một giây.

Không biết chạy bao lâu, bọn họ mới ra khỏi con đường này, bò ra

sườn núi rồi lăn xuống, lăn đến cuối cùng, lọt vào tầm mắt là một mảnh
thảo nguyên mênh mông, trăng treo trên núi.

Có một ngọn đèn rực rỡ ngay trước mắt, hình như là một thị trấn vô

danh.

Bạch Hành từ dưới đất đứng lên, đôi mắt anh tối tăm tựa như ngọn đèn

dầu đã tắt, không thể tìm được bất cứ cảm xúc hay màu sắc nào.

An Dạ cảm thấy trong lòng bất an, cô mím môi, sau một lúc lâu không

dám mở miệng.

Bạch Hành hỏi: "Thoát ra ngoài rồi sao?"

An Dạ bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hoảng loạn hỏi: "Đôi mắt của

anh bị sao vậy?"

Bạch Hành ngửa mặt về phía ánh trăng, sườn mặt trở nên nhợt nhạt,

anh hơi nhếch khóe miệng, nói: "Có lẽ là.... mù rồi."

"Không thấy được gì sao?" An Dạ nghẹn ngào.

Khó trách trong đó sẽ có cơ quan hủy diệt, cho dù Bạch Hành ở bên

trong cũng không hề sợ hãi. Bởi vì chúng đã lấy đi đôi mắt của anh, đủ để
duy trì thế giới kỳ lạ này.

Cho nên hủy hoại Bạch Hành sẽ chẳng ảnh hưởng gì hết, chúng đã

không cần anh nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.