BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 128

"Huống chi..." Bạch Hành dừng một chút, nói: "Oán niệm là thứ

không xuất hiện một cách quang minh chính đại được."

An Dạ thầm nghĩ: anh ta nói rất đúng, oán niệm sở dĩ gọi là oán niệm

là những thứ chỉ có thể tồn tại ở những nơi âm u hoặc là cảm xúc u tối.
Những thi thể người chết đã hiện ra trước mắt mọi người thì không thể dựa
theo cảm xúc của cơ thể đó mà thành quỷ thành ma. Cũng giống như những
người hay tính toán người khác cũng chỉ dám đem những quỷ kế của mình
trốn trong bóng tối mà mưu tính, một khi ở những nơi đông người, bọn họ
liền không thể tập trung tinh thần, làm ra chuyện hại người. Đây gọi là 'tâm
lý phụ họa' của con người, cảm thấy dung nhập đại chúng mới có thể an
toàn, sẽ không làm bản thân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Cô mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên phát ra từ nội tâm sau nhiều

ngày căng thẳng như vậy.

Tươi cười của An Dạ đột nhiên cứng lại, cô nhìn đến chỗ kia, người

cha đem đứa bé cõng lên trên lưng, đứa bé ôm cổ cha cười khanh khách
không ngừng. Hình ảnh này làm cho cô cảm thấy chói mắt, lại cảm thấy
quỷ dị. Cô theo bản năng quay đầu, không muốn nhìn hình ảnh đó nữa.

Cô đem tầm mắt dừng lại trên sườn mặt Bạch Hành, nói: "Chúng ta đã

biết lúc ấy Tiểu Nhân rất có thể đang ở nhà, như vậy đã nói lên thi thể của
cô ta hẳn là ở đâu đó trong căn nhà, chỉ là bị giấu ở một chỗ nào đó chưa ai
biết mà thôi."

"Uhm!" Bạch Hành trầm ngâm.

"Cho nên tôi muốn đi tìm. Nhất định phải tìm ra thi thể của cô ta!"

Bạch Hành nói: "Có một chỗ. Tôi nghĩ có lẽ sẽ tìm được tin tức hữu

dụng."

"Nơi nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.