BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 277

"Trước đây tôi là giảng viên của một trường đại học ở gần đây, bây giờ

về hưu nên mở cái cửa hàng này, tay nghề cũng mới có mấy năm thôi. Vốn
dĩ những người học nghề thủ công mà có tay nghề tốt thì kiếm cơm không
khó, còn tôi đây là học việc nửa mùa, không giỏi lắm nhưng miễn cưỡng có
thể quơ quào được chút đỉnh. Cô cứ xem đi, nếu thích cái nào thì tôi bán
giá hữu nghị thôi, vui lòng khách tới vừa lòng khách đi!" Ông lão lải nhải
niệm một tràng, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm con búp bê trên tay.

An Dạ "Vâng" một tiếng, hỏi: "Trước đây chú dạy môn gì ạ?"

"À, trước đây tôi dạy ngành Y, bây giờ thì tạo 'người", cũng thực hợp

lý ha." Ông lão phì cười rồi lại lắc lắc đầu.

"Thật lợi hại, không ngờ chú lại là người thâm tàng bất lộ nha!" An Dạ

nhìn quanh bốn phía thấy những con búp bê bày biện trong cửa hàng cứ
như đang nhìn cô chằm chằm làm cô sởn tóc gáy, nói: "Nhưng một mình
chú ở đây không cảm thấy cô đơn sao chú?"

"Có nhiều người cùng tôi ở đây như vậy nên sẽ không cô đơn." Ông

lão liếc mắt nhìn An Dạ một cái thì quả nhiên thấy cô lộ ra biểu tình khiếp
sợ, lúc này mới cười cười: "Cô gái trẻ, cô định nghĩa như thế nào về sinh
mệnh?"

"Chú à, không lẽ muốn mua búp bê thì phải kiểm tra kiến thức lý luận

nữa hả? Cháu cũng không phải dân học Y chuyên nghiệp, chú đừng làm
khó cháu, cháu tuyệt đối không đạt tiêu chuẩn đâu ạ!" An Dạ giơ hai tay
đầu hàng.

Ông lão nói: "Con người và búp bê thì khác nhau ở chỗ nào? Cháu

nhìn xem, nếu nói tới sinh mệnh thì bọn nó cũng có."

"Búp bê cũng có sinh mệnh ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.