BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 347

Bạch Hành đẩy cửa bước vào, bỗng nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi trông thấy một vài đồ vật kì lạ nhưng lại không biết giải thích với

anh bằng cách nào. Hay là... anh cứ xem tiểu thuyết của tôi trước đi?"

Lúc này, An Dạ mới chú ý tới Bạch Hành đang chống nạng, vậy lúc

đỡ cô vào đây thì anh ấy hoàn toàn chỉ dựa vào sức lực của một bên chân
còn lành lặn sao?

An Dạ áy náy: "Chân anh không sao chứ?"

Đối phương hiểu rõ cô đang lo lắng về chuyện gì, trả lời một cách

thoải mái: "Không sao cả, thỉnh thoảng không cần chống nạng coi như tập
vật lí trị liệu, vả lại, xương cốt của tôi lớn lên cũng khá là rắn rỏi."

An Dạ mở tập tin ra, anh bèn ngồi xuống đọc một cách đầy chăm chú.

Còn cô thì dừng ánh mắt sau gáy anh, nơi đó làn da trắng nõn, nhích xuống
chút xíu lại có một vết sẹo trông rất dữ tợn, phía trên phủ kín vết khâu, hiển
nhiên là một vết thương không nhẹ.

Đến cùng thì anh ấy đã từng trải qua những chuyện gì vậy chứ?

"Đang nhìn gì vậy?" Bạch Hành hỏi.

"Tôi... nhìn vết thương sau gáy anh, trước đây anh đã gặp phải chuyện

gì hay sao?"

Anh không cho là đúng: "Nếu chấp hành nhiệm vụ thì sẽ có lúc phải bị

thương thôi."

"Anh vẫn luôn phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy à?"

Đồng tử của Bạch Hành chợt co rút lại, anh nheo mắt, không biết là

đang nghĩ tới chuyện gì mà một lúc sau mới lên tiếng: "Cho nên tôi đã từ
chức."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.