BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 895

"Không phải chứ?" Phía dưới có ai đó lầm bầm phản bác nhưng lại

không dám đối diện với Bạch Hành.

"Vậy.... bắt đầu từ cậu. Trước đây, cậu có từng khi dễ Vương Viên

Viên không?" Một tay Bạch Hành ôm mèo đen đối diện nam sinh đầu tiên,
chú mèo tựa hồ có linh tính, ngửi ngửi cổ áo nam sinh kia, đôi mắt màu
xanh trong trẻo dò xét kỹ càng.

Cậu bạn này nuốt nước bọt, thấp giọng đáp: "Không có, em chưa từng

khi dễ bạn ấy. Vương Viên Viên là học sinh chuyển trường, lúc đó em
không thân với bạn ấy nên ít nói chuyện lắm."

"Là vậy ư?" Bạch Hành rầm rì hỏi nhỏ.

"Thật đó, em rất ít nói chuyện cùng bạn ấy." Cậu nam sinh cụp mắt,

xoa xoa chóp mũi, lẩn tránh ánh mắt mèo đen.

Bạch Hành khoác tay lên vai cậu ta, lên tiếng: "Tốt nhất cậu nên suy

nghĩ cho kỹ nha, hình như chú mèo này không quá tin cậu."

Bạch Hành vừa dứt lời, mèo đen quả nhiên nhào lên đầu vai cậu nam

sinh, động tác tấn công vừa nhanh vừa mạnh, dọa cậu ta té ngã xuống đất.

Nam sinh này lết về sau vài bước, cuộn tròn trong một góc, gần như là

chạy trối chết.

Bạch Hành ngồi xổm xuống, nửa khuôn mặt của anh ẩn trong bóng

tối, anh cầm lên một bàn tay cậu ta, nói nhỏ: "Khi con người nói dối sẽ sản
sinh một loại hormone là catecholamine(*), khiến cho các tế bào bên trong
xoang mũi sưng to, sinh ra cảm giác ngứa ngáy, theo bản năng, con người
sẽ đưa tay chạm lên chóp mũi. Đây là một tiểu xảo trong tâm lý học, ngay
cả tôi còn hoài nghi cậu đang nói dối chứ huống hồ gì là mèo đen đã biết rõ
mọi chuyện?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.