BAN BIÊN TẬP ĐÊM KHUYA - Trang 940

Bạch Hành cũng chưa chắc sẽ tồn tại được."

Từng câu nói của Tiểu Di lọt vào tai An Dạ không sót một chữ nào,

đáy lòng cô đột nhiên trầm xuống. Vừa rồi cô ấy nói gì? Có thể Bạch Hành
đã chết? Không thể nào, anh nhất định sẽ không dễ dàng chết đi như thế. Ít
nhất là đối với sự hiểu biết của cô về anh, Bạch Hành không gì làm không
được, chắc chắn anh sẽ ngủ đông, cho dù bị tầng tầng mạng nhện trói buộc
thì anh cũng nhất định có thể phá kén mà ra.

"Dẫn tôi đến đó đi mà, cầu xin cô đấy."

"Một lần cuối cùng thôi đó, đây là tôi báo đáp ân tình anh ấy đã không

giết tôi lúc đầu." Tiểu Di hơi ngập ngừng, hỏi, "Bạch Hành có kể với cô
chưa? Chuyện anh ấy không dám nổ súng."

An Dạ chỉ biết chút ít nên gật đầu một cách chần chừ, ngay sau đó ý

thức được mình đang gọi điện thoại nên lời ít ý nhiều mà đáp "Ừ" một
tiếng.

"Lần đó rõ ràng anh ấy có cơ hội thoát hiểm nhưng lại không chịu nổ

súng vào tôi. Lúc quan sát đôi mắt tôi, có lẽ anh ấy đã đoán rằng chúng tôi
có quan hệ huyết thống." Tiểu Di ngại ngùng hạ thấp giọng, "Nên lần này
tôi sẽ dẫn cô đi."

"Tốt lắm."

Bọn họ định ra thời gian, An Dạ còn theo lời Tiểu Di, gọi Bạch Nam

đang ở nơi xa đến.

Bạch Nam lấy cớ bị bệnh xin nghỉ, mang theo súng ống đạn dược,

trang bị đầy đủ mà ra trận.

Khuya hôm sau, theo dặn dò của Tiểu Di, Bạch Nam lái xe đến một

nơi đồng không mông quạnh, chờ lên chuyến tàu hỏa chỉ chạy vào ban

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.