thấu suốt đến đáng sợ, cô nhận ra rằng lần này mình thật sự
không muốn chịu trách nhiệm. Tess muốn mọi thứ nơi anh, nên cô
thả mình vào sóng triều, để đầu mình dần áp lên đôi tay đặt trên
bảng đồng hồ khi Nick khiến cô rung chuyển vào miền quên lãng
huy hoàng hết lần này đến lần khác.
***
Sau đó, khi họ cuộn vào nhau trên giường, cô nói.
“Em không thể tin mình đã để anh làm thế. Em ghét tư thế đó.”
“Em không ghét,” giọng Nick ngái ngủ. “Người từ tận Kentucky
cũng đã nghe thấy em đấy.”
“Thật đáng sợ,” Tess nói. “Em không thể từ chối anh.”
“Nói nghe xem,” Nick nói. “Anh đã thế nào trên đàn piano.”
“Em nghiêm túc đấy,” Tess nhấn mạnh. “Chuyện này đáng ra
chỉ như hai người bạn rất thân chia sẻ khoảng thời gian vui vẻ và ân
ái nồng nhiệt, thế mà giờ em không thể rời anh.”
Nick hôn lên lọn tóc trên trán cô. “Luôn luôn có nhiều ý nghĩa
hơn thế,” anh nói. “Em biết luôn luôn có nhiều ý nghĩa hơn thế
mà.”
“Em thật lòng yêu anh,” Tess nói, và tay anh siết chặt quanh
người cô. Tess run rẩy áp vào Nick, sung sướng vì hơi ấm của anh.
“Anh cũng yêu em,” Nick nói. “Anh nghĩ chúng mình nên kết
hôn.” Người cô trân lại trong vòng tay anh, và anh lại hôn cô cho tới
khi cô dịu đi. “Sao không?” anh thầm thì. “Đó là việc chúng ta nên
làm bây giờ.”