"Không sai biệt lắm là ý đó, dù sao nó cũng là lời từ chối của hầu hết
mọi người."
"Ồ, tôi luôn cảm thấy hình như chạm đúng chỗ của A Phóng rồi." Lão
đại cười như một tên trộm, "Có phải bị phát nhiều tấm thẻ người tốt như
vậy rồi không?"
Tần Phóng xù lông:
"Lăn đi, lão tử đẹp trai như vậy, làm sao có thể!"
Tô Lâm vẫn luôn trầm mặc, nghe được câu này, anh ngẩng đầu nhìn
vào khuôn mặt Tần Phóng.
Anh có chút nghi ngờ:
"Cậu đẹp trai sao?"
Tần Phóng: "...."
Tần Phóng cắn răng nói:
"Mặc dù lão tử so với cậu chênh lệch một chút như cái đinh, nhưng mà
lão tử đương nhiên cũng rất đẹp trai!"
Tô Lâm vẫn rất nghi ngờ:
"Đẹp trai....Là sẽ không bị phát thẻ người tốt?"
"Cũng phải nhìn xem đẹp trai đến mức nào." Tần Phóng bĩu môi, lập
tức ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt không có khuyết điểm của Tô Lâm, híp
mắt, khóe miệng càng sâu hơn, "Ví dụ như với ngoại hình loại này của cậu,
nếu cậu theo đuổi con hgái có thể bị phát thẻ người tốt, tôi liền lấy đầu
mình ăn."