Cô nói liên tục, líu ríu, gọi anh "Tô Lâm", cánh môi luôn khép khép
mở mở, như là hình ảnh rõ ràng duy nhất ở trong tầm mắt, vô cùng mê
người.
Trong lòng anh sinh ra bực bội.
Hoặc cũng không phải là bực bội, là cái gì khác.
Dứt khoát một tay kéo cô qua, cúi người muốn đặt lên đó ----
Lúc này Tô Lâm liền tỉnh lại.
Bởi vì bỗng nhiên ngồi dậy, lồng ngực phập phồng hơi lớn, anh có
chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào không khí đen ngòm một lúc.
Sau một lát, cầm điện thoại lên nhìn.
Bốn giờ sáng.
Tất cả mọi người đều đang ngủ.
Tiếng ngáy của lão đại lão nhị có tiết tấu kết hợp nhịp nhàng.
Bên tai anh vẫn luôn lặp lại giọng nói của Lộc Viên Viên gọi "Tô
Lâm".
Ở trong mơ nghe được cùng với buổi chiều cô gọi, hai giọng nói này
cùng đan vào nhau.
Cử chỉ giống như điên rồ.
Tô Lâm cào mái tóc.
Không biết vì sao, có chút mồ hôi, trên người hơi dính dính khó chịu.