Tại sao cậu ta lại cười như vậy!
Tại sao cậu ta lại đem bàn tay --- đặt lên trên đầu em gái nhỏ????
Tôi bắt đầu không biết xấu hổ mà giả vờ ép chân, thật ra tôi khom gối
bên trái vì muốn cách gần bọn họ hơn một chút.
Sau đó tôi cảm thấy, làm sao cũng đều không đủ.
Không thể không nói, giọng nói của Tô Lâm mẹ nó rất có âm sắc.
Không hổ là chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc có khác.
Cậu ta nói: Làm sao lại không vui?
Em gái không nói lời nào.
Cậu ta lại đưa tay sờ đầu em gái, bị em gái tránh đi --- Ồ, trong lòng
tôi bỗng kích động mà không biết vì sao.
Sau đó, em gái nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng nói của cô ấy: Học trưởng, buổi
sáng anh đi làm gì vậy.
Tô Lâm cho cô ấy nhìn vật trong tay: Làm trọng tài nổ súng.
Giọng nói của em gái tôi nghe thấy được sự tức giận: Em nhìn thấy
rồi!
Tô Lâm: Hửm? Thấy cái gì.
Giờ phút này, tôi không kìm nén được tâm hồn bát quái, trực tiếp thay
đổi phương hướng đối diện với hai người họ ép chân.
Sau đó tôi nhìn thấy --- Mẹ nó một bên khuôn mặt đẹp trai của Tô
soái, cậu ta nhíu mày, lại hỏi một lần: Thấy cái gì?